KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 177

Trương Tuẫn Tử

Kiếm Châu Duyên

Hồi 16

Vì chiếc giày con, tướng quân một mạng.

Bởi lòng phẫn lớn, hiệp sĩ chôn thân.

K

hi đó Tháp Nhi Tề Khoa cho lôi bọn Hồng Tôn Dương ra tới cửa ngoài,

vừa toan hạ thủ để chém. Thì chợt đâu thấy đứa thị nữ tên là Kiều Hạnh ở
phía trong hất hơ hất hải chạy ra, báo với Tề Khoa rằng:
- Dương thái thái ở trong phòng bị một ông sư nào lẻn vào, hiện đương
giằng co trong đó, xin đề đốc vào ngay, không thì nguy mất.

Tề Khoa nghe nói, choáng hẳn người lên, quay bảo thị vệ phải trông coi lấy
hai người nọ, rồi vác ngay thanh kiếm đi như bay như biến chạy vào trong
phòng Dương Tuệ Châu.

Khi vào tới trong phòng, thì thấy Dương Tuệ Châu đương ngồi trên giường,
bưng mặt hu hu khóc lóc, còn lão hòa thượng nào thì chẳng thấy đâu. Tề
Khoa thấy vậy, liền chạy vội vào hỏi giật lên rằng:
- Làm sao, làm sao mà khóc lóc đó?
Dương Tuệ Châu khóc nức nở mà rằng:
- Vừa rồi đại nhân đi ra khỏi phòng để đuổi hai người kia, thì đột nhiên có
một nhà sư béo to sình sịch đi vào trong phòng; tôi quát hỏi lão ta, lão ta
chỉ toét mồm ra cười, không nói câu gì, và chạy sấn ngay đến trước giường.
Tôi thấy thế toan kêu ầm lên, thì bị lão ta một tay bưng chặt lấy mồm tôi,
còn một tay vật ngã tôi ra, ôm để lên trên mình tôi, rồi cứ cười ngặt cười
nghẹo; chớ không hề nghịch hỗn việc chi. Lúc đó con Kiều Hạnh chạy vào
bắt gặp, vội đến lôi kéo lão ta thì bị lão ta khẽ đá một cái, ngã hẳn ra ngoài.
Đoạn rồi lão ta đứng dậy, cười cười gật gật mà quay ra đi thẳng...
Tề Khoa lại hỏi:
- Thế nó có lấy mất cái gì hay không?
Dương Tuệ Châu đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.