KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 211

non nớt ngây thơ thì biết ngay là một anh chàng còn nai tơ. Nàng ta liền
cười mủm mỉm, đưa hai con mắt rất tình, ỏn ẻn nói với Minh Phượng rằng:
- Thưa ngài, chúng tôi thấy ngài có một mình ở nơi đất khách này, chúng
tôi muốn vào hầu ngài cho đỡ buồn.
Minh Phượng lúc đó mới biết, bèn xua tay đây đẩy mà rằng:
- Tôi không cần dùng, các cô đi ra ngay, chỗ này không lưu được
Tứ cô thấy nói, lại cười toét mồm ra đi sấn lên đến tận mặt Tiêu Minh
Phượng nắm lấy tay chàng hôn luôn một cái. Minh Phượng thấy vậy, tức
giận vô cùng liền lấy sức giật mạnh tay một cái để tháo tay Tứ nương ra.
Bất đồ Tứ nương vốn người đương yếu sẵn, nay bị chàng giật một cái quá
mạnh, không sao đứng vững lại được, bị ngã sấp ngay xuống rất mạnh, thái
dương va vào một góc cái bàn, chết ngay xống xoài ra đó. Ngọc Di Đà thấy
vậy liền túm lấy Tiêu Minh Phượng bù lu bù loa, kêu gào ầm ĩ, làm cho
mọi người trong hàng cơm đều đổ xô cả vào để xem, và Tiêu Minh Phượng
cũng sợ hãi cuống quít cả lên.

Lời thề vừa khắc đêm qua
Biết đâu quỉ sắc đã toan hại người
Cho hay trên một cõi đời
Không can đảm lớn, đứng ngồi nào yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.