KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 223

Lục Bất hòa thượng gật gật mà rằng:
- Thôi được, công tử để đó nhờ anh nhỏ anh ấy thắp cho cũng được...
Nói đoạn lại quay ra tên điếm tiểu nhị:
- Anh làm ơn hãy cho mượn cái đèn nào đó, chúng tôi chỉ nói chuyện một tí
rồi lại trả ngay.
Tên tiểu nhị vâng lời chạy ba chân bốn cẳng ra, lấy ngay ngọn đèn mang
vào. Bấy giờ Lục Bất hòa thượng mới nhìn mặt Tiêu Minh Phượng một
lượt, rồi cười cười lắc đầu mà rằng:
- Trông mặt công tử dạo này xanh xao vàng vọt đi nhiều... Có lẽ công tử vất
vả lắm thì phải...
Tiêu Minh Phượng nghe nói, nét mặt thẹn đỏ bừng lên, cứng hẳn cổ ra,
không nói được một tiếng gì. Lục Bất hòa thượng lại vỗ vào vai Tiêu Minh
Phượng mà rằng:
- Này cậu! Tôi gặp cậu đây, cũng không có câu chuyện gì là quan hệ. Duy
tôi muốn dặn cậu một câu, cậu chớ nên quên rằng: cả nhà họ Tiêu trong
suốt bảy chi chỉ còn độc có một mình cậu là người kế tự đó thôi.
Nói dứt lời, Lục Bất hòa thượng lại cười khanh khách mấy tiếng, rồi quay
ngoắt đi ra.
Minh Phượng thấy Lục Bất hòa thượng ra rồi, trong bụng rất lấy làm hồi
hộp nghi hoặc, toan chạy theo ra, song lại sợ lỡ khi Lục Bất bắt theo đi đâu
thì đối với việc Chư Ỷ Phương lại bỏ lở cả. Nhân vậy chàng đứng ra cửa
trông theo không thấy bóng Lục Bất hòa thượng đâu thì liền quay vào ngay
phòng. Khi vào tới phòng, chàng ta ngẫm nghĩ lại mấy câu của Lục Bất hòa
thượng đã nói, không câu gì là không có ý châm chọc khuyên răn, song
chẳng qua cũng cho là lời đoán chặn phỏng chừng, chớ khi nào đã biết đến
công việc của chàng làm được.

Nhân vậy chàng ta lại tự yên ủi lấy mình, rồi lại nhảy qua cửa sổ, ra phía
đằng sau để tìm Chư Ỷ Phương.

Cạm tình trót đã sa chân,
Còn đâu giáo dục tinh thần xưa nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.