KIẾM CHÂU DUYÊN - Trang 249

cái rất mạnh, rồi thừa thế ù té chạy ra toan trốn. Nhưng Vu Anh nguyên là
một tay võ nghệ cao cường, tài sức lúc đó dẫu đến 8 tay giáo sư trong nhà
Phan Nhược Thủy cũng khó lòng mà tránh đi được, huống chi một người
già yếu như Phan Nhược Thủy thì phỏng đã thấm vào đâu.
Bởi thế khi thanh đao của hắn ném ra thì bị Vu Anh giơ kiếm khẽ gạt một
cái, thanh đao bắn hẳn ra ngoài, rồi thì Vu Anh vẫn cứ một tay cầm chặt
thanh kiếm, còn một tay thì đẩy một cái cho Bạch Ngũ Nhi ngã sấp xuống
đó và nhảy thoắt ngay ra đón bắt được Phan Nhược Thủy lập tức.
Nhược Thủy đến lúc đó, vẫn không thấy 8 người giáo sư đến cứu thì trong
bụng sợ hãi cuống cuồng vội vàng kêu thật to lên mấy tiếng, để gọi người
đến cứu, Vu Anh vội vàng giơ tay bịt chặt lấy mồm Nhược Thủy và lôi
xồng xộc ra ngoài buồng ngoài rồi trỏ thanh kiếm vào mặt mà bảo rằng:
- Mày có nhớ ta là ai đây không? Cả một nhà ta, từ cha đến mẹ, đều bị một
tay mày giết hại như chơi. Lại đến ta đây, nếu không phải là trời xanh vun
rủi mà cho người cứu vớt giữa dòng thì bây giờ có lẽ cũng đã hóa ra bùn ra
nước, còn đâu về được tới đây ! Mày là một đứa mặt mũi thế kia, nỡ đâu
mà có bụng tham tàn thế ấy ! Bây giờ đã đến tay ta, phỏng mày còn định
kêu ai mà trốn thoát được?

Nói tới đó liền đưa thanh kiếm vào một bên tai Phan Nhược Thủy, cắt đến
xoẹt một cái, đứt hẳn bên tai, máu ra lênh láng. Bạch Ngũ Nhi trông thấy sợ
hãi choáng hồn, nằm ngã vật xuống một bên, bất tỉnh nhân sự.

Anh hùng khi đã mài thanh kiếm.
Cho lũ gian tà phải biết tay.
Nhân gian nhân bảo từ đây.
Cài hương báo ứng xưa nay thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.