KIẾM CHỦNG - Trang 142

Giờ phút này Kim Tượng Đế sinh ra thù hận mãnh liệt với Hoa Thanh

Dương.

“Hắn vì sao cứ bám sát, vì sao phải đuổi giết” Kim Tượng Đế không

hiểu nhưng nhìn bộ dạng của sư huynh phẫn nộ nói.

“Ha ha, có một số người vì truy cầu đạo trong lòng mình nên cứ không

ngừng làm một số việc không có lý do” Đạo nhân ho khan một tiếng nói
“Loại người này không thèm để ý sinh mạng người khác, chỉ có kiên định
với đạo của mình, chính là người không đáng tồn tại nhất. Chỉ có tôn trọng
mạng sống của người khác, bao dung người khác thì mới có thể dung nhập
với trời, mới có thể tồn tại với trời”

Kim Tượng Đế cái hiểu cái không chỉ biết sư huynh nói kiểu người như

Hoa Thanh Dương là không đáng tồn tại trong thế gian.

“Đối với loại người này thì không thể có hận ý, trong lòng bị thù hận

không chế thì tâm linh sẽ không trong sáng nữa, nhìn vật nào cũng sẽ có
một lớp màu xám làm mất đi màu sắc vốn có của nó” Đạo nhân lại ho vài
tiếng, chậm rãi nói.

Kim Tượng Đế lo lắng nói: “Sư huynh, ngươi không sao chứ, ngồi

xuống nghỉ ngơi một chút đi”

“Không sao, còn chưa chết được. Hoa Thanh Dương nhất định sẽ đuổi

theo nên chúng ta không thể dừng lại được” Nói rồi tại tóm Kim Xà bước
về phương xa, từng bước bay bổng bỏ bụi đất lại sau lưng.

“Sư huynh, chúng ta đi đâu giờ?” Kim Tượng Đế hỏi.

“Về sư môn”

“Sư môn ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.