KIẾM CHỦNG - Trang 301

người khác Thanh Y cũng là một kẻ kỳ quái, nàng đột nhiên hô: “Hòa
thượng, ta lấy “Bồ Đề Tịch Diệt””

Hòa thượng quay đầu, đánh giá Thanh Y một lát sau mới nói: “Ngươi

chắc chắn đó là “Bồ Đề Tịch Diệt”?” Nói rồi lại lắc đầu thở dài một tiếng
nói: “Gặp Bồ Đề Nhân, như gặp Như Lai, người mất đi thức, vĩnh đọa Khổ
Hải!” Gã nói rồi xoay người bỏ đi, chỉ vài bước cũng đã như gió, biến mất
trong hư không.

Thanh Y suy tư về ý tứ trong lời của gã, nghĩ môt lát nhưng chẳng thể

nào lý giải nổi. Nhìn bốn phía không người liền móc sách trong ngực ra
xem, chỉ thấy trên tờ bìa cổ xưa ghi bốn chữ to bao la mờ mịt “Tịch Diệt
Bồ Đề”

“Tại sao lại là tịch diệt bồ đề? Thanh Y nhìn bốn chữ kia có chút khó tin

thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã nhìn lầm, tiện tay mở ra một nửa, bên trong là
giấy trắng, không có gì. Lại tiện tay lật mấy tờ, cũng là trống rỗng.

Trong lòng nàng ảo não, hối hận vì lúc đó không lấy thêm vài quyển.

Ngẩng đầu lên thì phát hiện phật điện đã biến mất, chỉ thấy sương trắng
mênh mông. Quay người xuống núi, thông suốt, không gặp bất cứ thứ gì,
cho dù là phật điện cũng không thấy, huống chi là người.

Đi thẳng, đi thẳng, sương mù đằng trước càng lúc càng mỏng. Trước

mắt tôi sầm cuối cùng cũng rời khỏi sương trắng, ngẩng đầu lên thấy trời
đầy sao. Khi nàng đi ra khỏi sương mù đã phát hiện ra mình đang ở dưới
chân núi, trước mặt có một ngọn Linh Sơn cao cao. Nàng tin rằng sau khi
đi ra cũng không có động đậy thế nhưng tại sao vẫn nhìn thấy Linh Sơn.
Quay đầu nhìn lại trong lòng kinh hãi bởi phía sau cũng có một ngọn Linh
Sơn, hai ngọn Linh Sơn, độc nhất vô nhị.

Trong lòng Thanh Y có chút rối loạn, đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu cuối

cùng vẫn quay người trở lại Linh Sơn, mới bước được vài bước thì lại quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.