nhưng có nói gì đi nữa thì Gempachi cứ nhất quyết không nghe theo. Thật
hết cách.
Rồi một năm trôi qua, mọi sinh hoạt của Komatsu Gempachi cũng
không có gì thay đổi. Ngày ngày cứ nhốt mình trong căn chòi nhỏ, chỉ ăn
uống qua loa để cầm cự với cái đói và cũng chẳng bận tâm đến việc tắm
gội. Dĩ nhiên cũng chẳng có ý định động đến cung tên như trước.
Thân thể Gempachi ngày càng gầy mòn, dung nhan tiều tụy có lẽ đã
đến cực điểm.
- Chắc là phát cuồng rồi.
Trong làng có kẻ nhíu mày.
Rồi một đêm mùa hè.
Căn chòi của Gempachi bấy lâu nay bốc ra một mùi hôi thối khó tả.
Komatsu Gempachi mười chín tuổi đang say ngủ trên sàn và cũng chẳng
buồn khép cửa. Một bóng người bí mật lặng lẽ lần ra phía sau rồi lẻn vào
căn chòi.
- Thối quá!
Bóng người bật tiếng thì thầm. Đó là một giọng đàn bà.
Dù Gempachi chẳng chịu ăn uống gì nhưng cũng là kẻ sở hữu thân
thể của gã con trai mười tám. Nhưng sự u uất đã khắc sâu vào tận thân, tâm
Gempachi đến cực điểm và sinh hoạt dị thường của hắn đã tác động đến cơ
thể như thế nào, khỏi nói hẳn ai cũng hình dung được. Trong chòi chỉ toàn
một mùi mồ hôi trộn lẫn với chất nhờn cơ thể tiết ra và bụi bặm, cáu ghét
bốc lên nồng nặc.
Từ một người say mê nhiệt tình với cung thuật như thế mà giờ đây
trở thành như thế này. Quả nhiên Gempachi ngày càng đi đến chỗ như một
người trong làng nói “chắc là khùng rồi”.
Trong đêm tối, bóng đàn bà mò đến bên chỗ Gempachi ngủ rồi bắt
đầu cởi bỏ tấm áo khoác mùa hè, để lộ thân thể trắng muốt.
- Này! Này!
Bị lay, Gempachi bừng tỉnh, toan bật dậy nhưng đã bị đôi tay người
đàn bà chặn ngay cổ. Chỉ trong chốc lát hai cặp môi đã hòa quyện vào
nhau.