KIẾM PHÁ THƯƠNG KHUNG - Trang 127

mươi người vượt qua, tỉ lệ hơn một trăm người chọn một, có thể nói là
khủng bố.

Đợi mãi cũng đến lượt Hoa Phong bước lên cầu đá. Vừa đặt chân lên cầu

cảnh tượng trước mắt Hoa Phong đã thay đổi hoàn toàn, phía trước không
còn là cầu đá mà biến thành một khu đô thị đầy sầm uất, nhà cao tầng san
sát xe cộ đông đúc, Hoa Phong thấy chính mình đang trong đoàn xe ấy.
Một nỗi nhớ nhà bỗng đâu ập đến làm Hoa Phong như muốn khóc, hắn
không hề tiến lên mà chỉ đứng đó nhìn phố thị, đây chính là quê hương của
hắn, khu đô thị kia chính là Thành Phố Hồ Chí Minh đầy hoa lệ, con đường
bị kẹt xe kia là con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa đã quá quen thuộc với hắn
mỗi ngày. Hắn rơi lệ hắn chẳng muốn đi đâu hắn muốn được nhìn thấy mẹ,
thấy cha, thấy anh em của hắn, nhưng tất cả điều vô vọng, cái hắn nhìn thấy
chỉ là phố thị về chiều xe cộ kẹt cứng, hắn muốn gào lên thật to cho vơi bớt
những bi thương trong nơi sâu thẳm tâm hồn. Đây là một loại ảo cảnh do
cây cầu đá phát ra, chắc là do trên cầu có khắc một trận pháp nào đó, trận
pháp này khiến con người ta sinh ra ảo giác, moi móc những ham muốn
dục vọng từ sâu trong tân hồn, dù nhỏ cũng sẽ sinh ra ảo cảnh, mà ảo cảnh
lại phóng đại lên vô số lần, người có tham niệm và dục vọng càng cao thì
càng dễ lâm vào mê luyến không thể thoát ra.

Trong khi ý niệm muốn về nhà của Hoa Phong dù đã chôn sâu nhưng lại

vô cùng mãnh liệt, cho nên ảo cảnh hắn nhìn thất rất bi thương.

Hoa Phong đứng đó không biết bao lâu, chợt một dòng hơi ấm di chuyển

toàn thân tẩy rửa linh hồn hắn, lúc đó hắn mới bừng tỉnh.

-Tất cả chỉ là ảo giác!

Hắn thì thầm tự nói. Dù chỉ là ảo giác nhưng lại vô cùng chân thật và cái

cảm giác bi thương ấy vẫn còn tồn tại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.