KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 113

Trong miệng hắn ngậm một con mồi dài hơn một thước, dáng vẻ thật

giống như mèo rừng. Da lông rất dài, hơn nữa lại bóng loáng, cũng xen lẫn
hoa văn màu xám trắng, mức độ không đồng nhất, nhìn rất là đẹp mắt. Lỗ
Đạt Mã quyết định gọi nó là linh miêu.

Lỗ Đạt Mã đi lên vuốt ve hai cái liền yêu thích không buông tay. Hơn

nữa bắt đầu kế hoạch muốn làm vài món đồ, da lông xinh đẹp có thể làm
một cái áo khoác, cái duôi dài mà rối tung có thể làm thành khăn quàng cổ.
Vừa đẹp mắt lại giữ ấm được.

"Dạ, ta muốn tấm da này." Lỗ Đạt Mã hưng phấn nói qua, vừa kéo kéo

váy da trên người,vừa chỉ chỉ con mồi.

Mà Dạ lại không có một đáp lại nào.

Từ lúc hắn để xuống con mồi bắt được ở trong miệng, trong đôi mắt

thâm thúy màu tím không hề chớp mắt nhìn chằm chằm trên người của Lỗ
Đạt Mã, có chút ngây ngốc.

Lỗ Đạt Mã vui vẻ nhìn bộ dáng ngốc hồ hồ của hắn, sau khi nàng tắm

rửa sạch sẽ rồi, mặt mũi không còn lem luốc nữa, hắn không nhận ra hay
sao?

"Dạ, là ta, Đạt Mã, không nhận ra sao?"

Nàng đưa tay xoa xoa đầu to của Dạ.

Dạ kêu "Ô" một tiếng, dùng cái đuôi giữ chặt cánh tay của nàng, tựa đầu

dán lên cọ cọ rồi đứng dậy, bắt đầu làm công việc lột da.

Lỗ Đạt Mã cầm cốt đao đi chặt một ít cây chạc cây trở lại, chất được một

đống, gở dây chuyền thủy tinh xuống nổi lửa.

Giờ cơm tối đến rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.