KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 132

dại, vậy trong rừng này hẳn là còn có trái cây khác tồn tại, có lẽ nàng nên
để Dạ mang mình theo đi một vòng, tìm một chút.

Nghĩ đến liền làm.

Hôm nay ăn qua điểm tâm, Lỗ Đạt Mã tìm một nhánh cây làm gậy dò

đường, lôi kéo Dạ cả đầu là dấu chấm hỏi lên đường.

Ra khỏi hẻm núi, càng đi ở chỗ sâu trong rừng rậm, Lỗ Đạt Mã lại càng

cẩn thận dè dặt mỗi một bước chân, nghĩ tới ở dưới lá cây mục thật dầy cất
giấu rất nhiều côn trùng ngọa nguậy lúc nhúc, nàng liền nổi tám tầng da gà.
Chỉ là, nàng cũng hiểu rõ ràng, nếu phải sinh tồn ở chỗ này, có một vài thứ
nhất định phải vượt qua. Vừa nhắm mắt, cắn răng một cái, Lỗ Đạt Mã đưa
chân ra, giẫm chân đi về phía trước, đi mỗi một bước vẫn nhịn không được
mà cau mày, run sợ.

Dạ không biết là cảm nhận được nỗi sợ hãi phát ra từ trong nội tâm của

nàng, hay là chê cười nàng đi chậm chạp, cánh tay dài duỗi một cái liền
khiêng Lỗ Đạt Mã trên bả vai.

Thần kinh của Lỗ Đạt Mã lập tức liền buông lỏng. Chỉ là qua không bao

lâu thì nhíu mày lại, cái tên Dạ này sao mà mỗi lần đều coi nàng giống như
con mồi mà khiêng lên vai đây, như vậy cái gì nàng cũng không nhìn thấy
thì làm sao tìm được "Trái cây" đây? Tức thì nàng bắt đầu giãy giụa, cuối
cùng vững vàng nằm sấp ở trên lưng Dạ, coi như là yên tĩnh lại.

Thân hình của Dạ cao lớn, bước chân vững vàng, khi cõng Lỗ Đạt Mã

hắn rất quen thuộc xuyên qua trong rừng rậm. Đi hồi lâu, Lỗ Đạt Mã cũng
không còn nhìn thấy thứ gì giống như trái cây mình muốn tìm. Nàng bắt
đầu chỉ huy Dạ đi khắp nơi.

"Dạ, đến bên kia xem một chút!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.