KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 175

tủy cắm vào trong đó, đốt lửa lên, một ngọn đèn nhỏ liền ra lò.

Không riêng gì ngọn đèn, hay là mồi lửa, Lỗ Đạt Mã sợ ban đêm ngủ

được quá sâu mà quên thêm củi, có một ngọn đèn nhỏ hình dạng này, dù là
nửa đêm chậu than bị dập tắt cũng không sợ.

Chỉ là, Lỗ Đạt Mã lo lắng có chút dư thừa, mỗi ngày sau khi nàng ngủ

say tỉnh lại, Dạ đã sớm thêm củi đốt ổn thỏa rồi. Điều này làm cho Lỗ Đạt
Mã uất ức cực kỳ, rất là cảm thán, Dạ là một nam nhân tốt.

Ngày nay ăn điểm tâm xong, Lỗ Đạt Mã và Dạ không có việc gì làm thì

làm tổ ở trong động giết thời gian.

"Dạ, ngươi có ba mẹ sao? Ừ, nhất định có, ngươi cũng không phải là Tôn

hầu tử, dĩ nhiên sẽ không nhảy ra từ trong khe đá."

Lỗ Đạt Mã vây quanh da thú tựa vào người Dạ, tự hỏi tự đáp.

"Ta nhớ ba mẹ ta rồi, mặc dù rất nhiều khi bọn họ đều không đáng tin, từ

nhỏ đến lớn chưa từng trông nom qua ta, trong năm năm đã có bốn năm
rưỡi thời gian là ở trong đất hoang khảo cổ, nhưng ta biết rõ, bọn họ yêu
thương ta."

Lỗ Đạt Mã cầm lên mặt dây chuyền thủy tinh khẽ xoa nắn ở trong tay.

"Dạ, ngươi biết không, cái dây chuyền này chính là quà sinh nhật bọn họ

tặng cho ta, quà sinh nhật hai mươi tuổi, sau đó không bao lâu thì ta liền
đến nơi này, gặp được ngươi."

Nói xong, trong mắt Lỗ Đạt Mã dâng lên một tầng sương mù. Dạ thay

đổi thành hình người, lại còn giống như là con mèo bự, dùng đầu vây quanh
nàng, "Ô" một tiếng, giống như an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.