mà là cùng với Lỗ Đạt Mã tận lực dự trữ thêm nhiều thức ăn.
Tình trạng sinh tồn của Lỗ Đạt Mã và Dạ nhìn qua hình như có khá hơn
một chút, mà thời tiết lại càng trở nên ác liệt hơn rồi. Gió Bắc gào thét thổi
điên cuồng, rèm da thú treo ngoài cửa động đã mất đi tác dụng chống đỡ
gió lạnh của nó. Không biết từ nơi nào mà Dạ tìm được một tảng đá to cao
gần một thước che lại cửa ra vào sơn động, mới ngăn trở gió lạnh xâm
nhập.
Lỗ Đạt Mã lo lắng thùng gỗ chứa thức ăn trên sân thượng bị gió Bắc thổi
mất, thương lượng nửa ngày với Dạ, bảo đảm thức ăn sẽ không bị hư thối,
Dạ mới đồng ý (cho nàng mang vào sơn động).
Kết quả, Lỗ Đạt Mã phát hiện, sự lo lắng của nàng là dư thừa. Thùng gỗ
bị băng tuyết đóng băng cực kỳ bền chắc ở trên sân thượng, Dạ mất hơi sức
cả buổi cũng không móc xuống được một cái. Cuối cùng Lỗ Đạt Mã dùng
da thú quấn quanh đầu cọc gỗ, ngâm vào dầu con rùa làm thành cây đuốc,
hòa tan băng tuyết, mới dọn thùng gỗ vào trong động. Không có biện pháp,
nếu không dọn vào, gió thì không thổi mất, nhưng muốn lấy thức ăn cũng
phí sức.
Lịch Man Hoang mùa đông ngày thứ sáu mươi chín, Lỗ Đạt Mã lại vẽ
xuống một vạch ở trên vách động. Sau đó giống như thường ngày, bỏ thêm
củi vào trong chậu lửa, lại thêm chút dầu con rùa làm chất dẫn cháy, múc
một khối tuyết bỏ vào trong nồi mai rùa đặt lên trên lửa nấu. Chờ Dạ trở lại
là có thể uống được nước nóng, hâm nóng tay chân, ấm áp thân thể.
Làm xong tất cả, Lỗ Đạt Mã cầm một tấm da ngồi xuống, nàng muốn
may một cái áo khoác cho Dạ. Cái trước đó đã bị hắn làm rơi vào trong
chậu than, vị trí phía sau lưng bị cháy thành một cái lỗ lớn. Nhớ tới dáng vẻ
của Dạ lúc mặc áo choàng da bị cháy hỏng, phía trước thì nhìn xem sắc mặt
của nàng, mà lưng thì dán lên vách động đi ngang trông rất buồn cười. Còn
có đôi mắt nhỏ xấu hổ lúng túng khi "Chuyện xấu" bị phát hiện, Lỗ Đạt Mã