KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 203

nhiệt độ sẽ xuống thấp. Dạ lại mất máu trọng thương, ngủ thiếp đi trong gió
Bắc tàn sát bốn phía như vậy, không thể nghi ngờ chính là tìm chết. Cho
nên, Dạ buồn ngủ ít nhất cũng phải đợi nàng đắp kín phòng tuyết đã.

"Dạ, ngươi nhịn một chút, ta đưa ngươi vào bên trong."

Lỗ Đạt Mã trải áo da vốn là đắp lên trên người Dạ ra mặt đất, nhẹ nhàng

trở mình Dạ tới trên mặt áo da, xoắn lại hai bên, dùng sức kéo Dạ vào trong
phòng tuyết. Không phải nàng ngốc mà đất tuyết vốn là trơn trợt, mà Dạ có
chiều dài gần hai thước lại vừa nặng, cự ly có mấy bước liền quăng hai
người ngã lộn nhào.

Dạ "Ô oa" một tiếng, muốn tự mình đứng dậy. Lại bị Lỗ Đạt Mã không

cho phép: "Nằm xuống! Không được nhúc nhích!" Đùa gì thế, vết thương
vừa mới khâu vá xong, vừa động thì chẳng phải là muốn vỡ ra sao.

Dạ rất là bất đắc dĩ "Ưmh lãi nhãi" một tiếng. Không cần Lỗ Đạt Mã yêu

cầu, lúc này hắn cũng không đứng nổi, đọ sức với cự thú, không chỉ bị
thương nặng, hơn nữa còn thoát lực, mỗi một cục xương trên người đều
giống như là bị nghiền nát, vừa đau lại bất lực. Hắn tràn ngập áy náy ngưng
mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của Lỗ Đạt Mã. Bản thân hắn mang theo tiểu
gia hỏa này cùng sinh sống với nhau, vốn cho rằng sợ nàng sống một mình,
sớm muộn gì bị những con thú khác xơi tái. Không ngờ, cũng là tiểu gia
hỏa này hai lần ba lượt cứu mình. Trong thân thể nho nhỏ này giống như
cất giấu rất nhiều bí mật, nhìn như nhỏ yếu rồi lại vô cùng cường đại. Hiện
tại, không biết là người nào lệ thuộc vào người nào nhiều hơn rồi. (tiểu gia
hỏa này: trong suy nghĩ của Dạ gọi LĐM)

Hết chương 42.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.