vậy cũng không nhất định có thể ngăn cản được bao nhiêu, nhưng mà có
còn hơn không, không phải sao?
Xong xuôi hết thảy, Lỗ Đạt Mã sợ bão tuyết đầy trời sẽ che phủ dấu vết
ở đây, không dễ dàng tìm đường trở về, buộc một sơi dây da thú trên một
cây đại thụ dễ trông thấy ở bên cạnh. Sau đó đi kiếm đồ ăn.
Đống lửa mới vừa dùng để đun nóng dầu đã tắt, trên mặt đất chung
quanh là một mảnh hỗn độn, thi thể cự thú thì nằm ở cách đó không xa, trên
người còn cắm trường mâu của Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã chỉ vội vàng liếc mắt nhìn thoáng qua liền chạy đi tới sơn
động. Nàng không dám nhìn thẳng cái Đại Gia Hỏa bể đầu sứt trán này. Vì
như vậy sẽ để cho nàng nghĩ đến tiếng kêu rên chấn động cùng với cục lửa
lăn lộn ngay tại chỗ mới vừa rồi. Hai chữ "tàn nhẫn" không ngừng thoáng
qua ở trong đầu nàng, làm cho nàng một khắc cũng không dám nán lại ở
chỗ này. Hơn nữa, trong lòng nàng còn lo lắng cho Dạ, không yên lòng để
hắn đơn độc một mình ở đó.
Trèo lên dốc núi vào sơn động, lửa trong chậu than bởi vì không ai chăm
sóc đã sớm dập tắt. Lỗ Đạt Mã lấy hai cái trứng dầu con rùa cùng với một
chút thịt khô cất vào da thú trong túi. Lại cuốn năm, sáu tấm da thú thật
dầy, cùng với nồi mai rùa đều vác ở trên lưng. Ra đến cửa động lại quay lại
cầm thêm mấy cái chén gỗ.
Vội vàng chạy về phòng tuyết, Lỗ Đạt Mã bỏ đồ xuống, đẩy ra quả cầu
tuyết ngăn cửa, kiểm tra tình huống của Dạ trước. Cũng không tệ lắm,
không có phát sốt, máu ở miệng vết thương cũng đã đông lại. Lỗ Đạt Mã
lấy ba tấm da thú dầy trải vào bên trong rồi Dạ dời lên, lại đắp mấy tấm còn
dư lại lên trên người hắn, rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Trong trời tuyết lớn, không dễ nhóm lửa, Lỗ Đạt Mã đập vỡ một cái
trứng dầu con rùa, tưới dịch trứng lên bó củi, mất một nửa sức lực mới làm