Lỗ Đạt Mã quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng có một hốc cây lớn. Nàng thò
đầu vào bên trong, chỉ là một mảnh tối om om, đợi thích ứng với bóng tối
trong hốc cây thì mới nhìn rõ. Cái hốc cây này rất lớn, đánh giá sơ sơ có
khoảng bảy tám thước vuông, hốc cây này rõ ràng có dấu vết bị đào bới,
vách cây rất bóng loáng, không có thô ráp gì. Lỗ Đạt Mã nghĩ, cái động này
vốn có lẽ cũng không có lớn như vậy, có lẽ là vì Dạ vào ở mới làm lớn ra.
Gia sản của bọn họ Dạ cũng chồng chất đầy ắp ở đây, gần như không có
chỗ cho một người ngồi. Lỗ Đạt Mã nghĩ không thông, sơn động vốn rộng
rãi khô ráo ở thật tốt, tại vì sao lại muốn dời đến nơi này đây?
Chỉ là, Dạ nói dời đi qua nhất định có đạo lý của hắn, nhìn hình dáng cái
động này cũng không phải mới hình thành, mà là có vẻ đã ở mấy năm.
Nghe nói qua "Thỏ khôn có ba hang" không ngờ tên Tiểu Báo Dạ này cũng
có hai cái động.