KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 239

Trên vách đá dựng đứng, âm thanh tuyết đọng sụp xuống dọa Lỗ Đạt Mã

giật mình. Theo từng khối tuyết không ngừng lăn xuống, sơn động trước đó
của nàng và Dạ đã bị chôn kín.

Rốt cuộc Lỗ Đạt Mã đã hiểu được tại sao Dạ muốn dọn nhà. Nghĩ đến

hàng năm thời điểm tuyết tan, sơn động đều sẽ bị tuyết đọng sụp xuống
chôn mất, cho nên Dạ mới lấy hốc cây như vậy. Cho nên thời điểm nàng
hỏi Dạ mới nói với mình là "Nguy hiểm". Như vậy, có phải Dạ đã từng bị
nhốt trong sơn động hay không? Vậy làm sao hắn thoát ra ngoài?

Sau đó Lỗ Đạt Mã lại lắc lắc đầu, vứt đi suy nghĩ ngu ngốc của mình.

Lấy cảnh giác và nhạy cảm của Dạ, ở thời điểm có dấu hiệu tuyết sụp thì sẽ
phát hiện, làm sao có thể bị chôn đây.

Cứ như vậy tuyết tan kéo dài hơn hai mươi ngày, khắp nơi một mảnh ẩm

ướt đầy bùn sình lầy lội, cực kỳ giống ao đầm. Lỗ Đạt Mã thì vẫn đợi ở trên
cây. Mỗi ngày Dạ săn bắt trở về cũng giống như lăn qua trong nước bùn.
Lỗ Đạt Mã thì nấu nước xong trước, để cho hắn về là có thể tắm. Mỗi khi
đến lúc này, Lỗ Đạt Mã luôn cảm thấy may mắn, có chậu than mai rùa thật
là tốt, nếu không thật không biết làm sao nấu nước, nấu cơm, sưởi ấm trên
tàng cây.

Khi toàn bộ nước tuyết hòa tan cũng bị đất đai hấp thu hết rồi, Lỗ Đạt

Mã và Dạ lại dọn về sơn động. Nhưng bởi vì nước tuyết rót vào, trong động
cũng bị ẩm ướt không chịu nổi. Lỗ Đạt Mã cũng đốt tất cả đuốc dầu con rùa
lên, đốt cả một ngày, bên trong động mới khô ráo được.

Sau đó không lâu, mùa xuân đến rồi, trên cây trụi lá cả một mùa đông đã

mọc ra mầm mới, cỏ non cũng chui lên trên mặt đất, dòng nước của con
suối nhỏ trong khe núi cũng bắt đầu chảy xuôi. Lỗ Đạt Mã lấy cái ngày
tuyết trên dòng suối tan ra làm ngày "lịch Man Hoang mùa xuân ngày đầu
tiên".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.