KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 27

con báo đen này không có cắn chết nàng, ngược lại còn phân chia thức ăn
với nàng? Nhìn nàng quá nhỏ gầy, không có mấy lượng thịt, nuôi cho mập
rồi mới ăn hay sao? Có vẻ như nó không hẳn là có trí thông minh như vậy.
Sự thật cứ như vậy thì rất không khoa học rồi, Lỗ Đạt Mã không thể nào
giải thích.

Biết hắc báo sẽ không làm thương tổn nàng, mang theo nghi ngờ, nàng

lấy một tảng đá ở bên cạnh dời đến bên đống lửa, đặt chân sau ở trên đó.
Phương pháp nướng như vậy rất chậm, nhưng mà, bây giờ nàng không tìm
được phương pháp tốt hơn, không có nhánh cây bền chắc nào có thể chịu
đựng được sức nặng của miếng thịt lớn này.

Thịt dần dần nướng chín, mùi thơm cũng theo đó tràn ra ngoài.

Lỗ Đạt Mã vốn là bụng đói kêu vang phát ra âm thanh “ùng ục” rất

không văn nhã.

Mà hắc báo mới vừa ăn hết một nửa con mồi, lúc này đang nằm sấp ở

một bên giả vờ ngủ say cũng giống như bị mùi thơm hấp dẫn, mắt hơi híp
lại, nâng cái đầu lên, chóp mũi lần dò ngửi về hướng đống lửa.

Lỗ Đạt Mã rất không dè dặt kéo xuống một khối thịt nướng đến cháy

vàng, cũng không để ý đang nóng đặt ở trong miệng hung hăng cắn một
cái, thật là ngon, thật là thơm. Lỗ Đạt Mã cảm thấy đây là thức ăn ngon
nhất mà hai mươi năm qua nàng mới được ăn. Quả nhiên, có câu nói như
thế nào ấy nhỉ —— con người nếu như đói hoa mắt, ăn phân cũng thấy
ngon.

Thịt nướng nhạt không có vị mặn, hiện tại Lỗ Đạt Mã đã đói bụng hai

ngày thì trong lòng đây cũng chính là sơn trân hải vị.

Dựa theo sức ăn uống trước đây của Lỗ Đạt Mã thì cái chân sau này đủ

cho nàng ăn ba ngày, nhưng hiện tại nàng một hơi liền ăn hết một phần tư,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.