KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 342

Lỗ Đạt Mã giựt giựt khóe miệng, con trâu sừng nàng muốn nuôi mà, nơi

này lại không thiếu cỏ khô, mỗi ngày buộc nó đến dưới gốc cây, cũng
không cần cho ăn, tự nó cúi đầu là có thể tìm được thức ăn. Lần sau lại đi
chở muối thì khỏi phải đi tìm cu li rồi. Chỉ quên nói một câu, giữ lại nó sẽ
có ích, kết quả là khiến cho Dạ coi nó thành cơm tối.

Lỗ Đạt Mã chỉ mặc niệm ba giây đồng hồ cho con trâu sừng đáng thương

kia thì để Dạ ở lại tự mình làm "đầu bếp", nàng đi làm cái khác. Nàng phải
làm món rau, từ trong túi đeo da thú lấy ra "Rau sam" hái được dọc theo
đường trở về. Đến bên dòng suối rửa sạch sẽ, chần sơ trong nước nóng, vớt
ra khỏi, lại dùng cốt đao cắt thành đoạn ngắn, làm cầm chút muối bỏ vào,
trộn đều lên.

Nếm thử một miếng.

Ừm! Ăn ngon!

Rất hoài niệm cái mùi vị này rồi, mặc dù không có bột ngọt, nước tương,

dấm cùng với dầu vừng, Lỗ Đạt Mã vẫn kích động muốn rơi nước mắt như
cũ. Nàng nhớ tới hồi còn bé có một môn học, cô giáo giao bài tập ——làm
một món ăn cho mẹ.

Đó là nàng lần đầu tiên nấu ăn, món ăn đơn giản cũng là rau trộn, cũng

chỉ để vào muối như vậy, mà mẹ lại liên tục nói ăn ngon, cũng ăn hết cả
một cái đĩa lớn, cha chỉ cướp được một miếng.

Lỗ Đạt Mã biết, thật ra thì món ăn kia ăn cũng không quá ngon, trừ muối

thì cũng không có mùi vị gì, nhưng mà, ba mẹ ăn ngon ấy là phần cảm giác.
Giống như hiện tại, cái nàng hoài niệm thật ra là phần "hương vị" kia.

Nhớ nhung nồng đậm khiến Lỗ Đạt Mã vốn đang vui vẻ thì tâm tư nặng

nề. Nàng tựa vào thân cây ăn từng miếng từng miếng một, nước mắt cũng
theo đó mà "xoạch! xoạch!" rơi xuống. Nàng nhớ cha mẹ, cũng không biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.