Lỗ Đạt Mã lắc lắc đầu, ném các loại ý tưởng vô thưởng vô phạt đến sau
ót, lôi kéo Dạ về nhà, cứ yên ổn sống qua ngày đi.
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã muốn được sống yên ổn qua ngày, nhưng ông trời cố
tình không để cho nàng như nguyện.
Vào một buổi chiều mấy ngày sau, bầu trời "xoẹt ầm ầm" bổ mấy tiếng
nổ, sau đó liền đùng đùng rớt xuống từng giọt mưa lớn. Lỗ Đạt Mã vẫn cho
là trận mưa rào, thu thập da thú hong ở bên ngoài, cá khô, thịt muối …, liền
tránh về trong động.
Một trận mưa này thoáng cái liên tục ba ngày, hơn nữa không thấy có
khuynh hướng muốn dừng lại, không biết còn phải mất bao lâu.
Lỗ Đạt Mã lấy rèm da thú ra treo lên cửa động, không để cho nước mưa
tạt vào.
Lúc này nàng thấy may mắn nhất chính là giữ được mồi lửa.
Trong chốc lát, Dạ ôm một bó lớn cành cây chạc cây trở lại. Hiện tại hắn
cũng hiểu, nhóm lửa cần chính là củi khô, bó củi ẩm ướt thì không những
không đốt lửa được, hơn nữa khói nhiều sẽ sặc chết người. Hắn mang củi
rơm rất chỉnh tề xếp chồng chất dựa vào vách động, sau đó thì biến thành
Tiểu Báo cọ cọ dính ngấy đến bên cạnh Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã tính toán một chút ngày, cách lần trước hắn dính ngấy với
mình, qua gần ba mươi ngày, có lẽ thời kỳ rụng trứng của mình lại đến.
Đối với loại dính ngấy tựa như cầu hoan này của Dạ, Lỗ Đạt Mã lựa
chọn bỏ qua, vào lúc nàng chưa biết rõ ràng tình cảm của mình đối với Dạ
là cái gì, nàng không thể đáp ứng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Hơn
nữa, nàng cảm thấy loại biểu hiện này của Dạ, cũng bởi vì dưới sự kích
thích của kích thích tố giống cái sinh ra, bản năng dã thú muốn sinh sôi đầy
đàn đời sau.