gần như cũng bảo trì hình thái Tiểu Báo suốt cả ngày. Hiện tại bởi vì ở cùng
với nàng đã lâu, thích ứng với hình người hơn, cho nên thời điểm trong
động Dạ cũng sẽ mặc áo da thú hoạt động.
Khi báo đốm lại ngửi lại cọ còn phải bảo đảm không vứt bỏ căng thẳng,
Lỗ Đạt Mã cảm thấy nàng ấy giống như một con mèo sủng vật ngạo kiều,
rất manh.
Về phần tại sao nàng ấy sẽ có biến chuyển về mặt thái độ, Lỗ Đạt Mã
suy nghĩ hai ngày liền cho ra một cái kết luận: nhất định là báo đốm cho
rằng nàng sắp chết!
Chỉ là, Lỗ Đạt Mã bày tỏ hiểu được, ban đầu Dạ cũng đã nghĩ như vậy.
Thật ra thì có ý nghĩ như vậy cũng thật bình thường. Thử nghĩ một cái xem,
trong tình huống nếu như ngươi không hiểu rõ, nhìn thấy một người không
ngừng chảy máu, chảy mấy ngày cũng không ngừng, cũng sẽ cho là hắn
sắp chết.
Dĩ nhiên, mấy ngày sau đó, khi "dì cả" Lỗ Đạt mã bỏ đi, thì báo đốm đã
khôi phục lại thái độ bình thường, đối với nàng làm như không thấy lần
nữa.
Rất nhanh, thời điểm khó chịu nhất của mùa đông đã đến.
Bão tuyết bay tán loạn đầy trời, không cách nào thấy rõ đồ cách xa một
mét, nhiệt độ hạ xuống âm hơn bốn mươi độ.
Đã hai ngày Dạ không có bắt được con mồi.
Đương nhiên, báo đốm cũng là như thế. Lỗ Đạt Mã muốn trợ giúp thức
ăn cho nàng ấy, thế nhưng gia hỏa này không cảm kích. Chỉ nhàn nhạt nhìn
thức ăn Lỗ Đạt Mã đưa lên một cái, liền úp sấp lên trên đệm da thú của
nàng ấy khép mắt lại.