sánh với lệ khí trên người Dạ, lúc này Lỗ Đạt Mã ở trong mắt tiểu báo nhân
chính là gió xuân ấm áp.
Lỗ Đạt Mã nháy nháy con mắt về phía Dạ, giảng hòa.
"Dạ, ta đói rồi!"
Những lời này tương đối có tác dụng, Dạ lập tức thu hồi lệ khí cả người
lại, hướng về phía Lỗ Đạt Mã cười một cái, xoay người đi dọn dẹp con mồi.
Thật ra thì hắn cũng không có địch ý đối với tiểu tử kia, chỉ là hù dọa nó
giật mình, tuyên thệ chủ quyền lãnh thổ một cái, nói cho nó biết đây là địa
bàn của người nào.
Tiểu tử báo nhân này tương đối có linh tính, lập tức liền hiểu ngay, cái
tên to con lại còn hung ác kia, cũng phải nghe lời tiểu giống cái yếu ớt
trước mắt này.
Nó cạ chân Lỗ Đạt Mã "Ưmh ưmh" làm nũng.
Lỗ Đạt Mã giống như ôm con mèo sủng vật, ôm nó vào trong ngực kéo
râu hai cái. Đợi nhìn đến khi Dạ cầm mấy miếng thịt lớn thu thập xong tiến
vào, nàng thả tiểu báo nhân đến trên đệm da thú bên cạnh, đứng dậy đẩy Dạ
vào phòng tắm đi tắm, mà nàng phụ trách nướng chín thịt. Chờ lúc Dạ đi ra
là có thể dọn cơm.
Tiểu báo nhân mới đầu còn ngồi chồm hổm ở trên đệm da thú nhìn. Sau
đó lại ức chế không được lòng hiếu kỳ của mình cọ đến chân của Lỗ Đạt
Mã, nhắm mắt theo đuôi đi theo nhìn, thỉnh thoảng còn muốn bới lấy bếp lò
coi trộm một chút, bị nhiệt độ bếp lò nóng hai cái mới thôi.
Lỗ Đạt Mã nhìn bộ dạng báo nhân nhỏ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói:
"Nghé con không sợ cọp". Tiểu tử này cũng không phải giống như báo
nhân thành niên, nó tuyệt không e sợ mồi lửa, có lẽ là chưa từng biết sự lợi
hại của lửa.