KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 60

Khi thịt rắn tươi non tản ra mùi thơm thịt nướng tràn ngập trong không

khí thì hắc báo chịu đựng không được hấp dẫn, dừng lại công việc lột da
trong tay, bước đi thong thả đến cách đống lửa chừng một thuớc xa dùng
chóp mũi màu đen ra sức ngửi.

Lỗ Đạt Mã nhìn hắc báo tham ăn một cái, đưa xâu thịt nướng chín đặt

vào khóe miệng thổi thổi, sau đó nhẹ nhàng cắn một ngụm nhỏ.

Ừm! Mùi vị thật thơm. Thịt rắn bị hơi lửa đốt làm cho vỏ ngoài có chút

vàng và giòn, nhưng bên trong nước thịt thơm ngon. Mặc dù không có để
gia vị gì vào, lại làm nó thể hiện một mùi thơm nguyên thủy ra, chỉ là có
chút tanh nhưng mà không ảnh hưởng tới mĩ vị của nó, khó trách mọi
người liệt nó vào món ăn quý và lạ trên bàn, thật sự là: “Ngoài khét trong
sống, hàm răng lưu hương“.

Lỗ Đạt Mã không để ý bị bỏng miệng, lại liên tiếp cắn hai cái.

Mà hắc báo hết sức trông mong thèm thuồng đứng ở cách đó không xa,

muốn tiến lên rồi lại e ngại đống lửa, không thể làm gì khác hơn là nửa
ngồi ngồi nghiêng ở một bên vừa giương mắt trông mong nhìn Lỗ Đạt Mã.
Thỉnh thoảng đưa ra đầu lưỡi to màu hồng liếm liếm đầu mũi và môi trên
của mình.

Lỗ Đạt Mã nhìn trộm nhìn hắc báo, trong lòng thầm dễ chịu, hừ, để cho

ngươi cười nhạo ta đi, thèm ăn đi, cũng không cho ngươi ăn.

Mắt nhìn Lỗ Đạt Mã đã ăn xong hai chuỗi thịt rắn nướng, hắc báo có

chút không ngồi yên, nó đứng lên thử thăm dò đi về phía trước hai bước.

“Đôm đốp!”

Đống lửa phát ra một tiếng giòn vang, hắc báo lại lui về thật nhanh.

Hết chương 12.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.