Lỗ Đạt Mã giả bộ không nghe thấy.
Hắc báo phát ra một tiếng “Ô oa oa” lần nữa, đồng thời dùng cái đầu
củng củng chân Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã vẫn như cũ không để ý tới nó.
Chỉ thấy hắc báo vươn cái đuôi thật dài của nó giữ chặt cánh tay Lỗ Đạt
Mã đang nướng thịt, nhẹ nhàng lắc bên trái lắc sang phải, giống như đứa bé
đòi đồ ăn vặt. Trong con ngươi ướt át dần hiện ra ánh sáng lấy lòng, lại bị
đống lửa phát ra một âm thanh “đôm đốp” vang lên, bị dọa giật mình một
cái.
Bộ dạng nũng nịu như thế, thật sự là làm Lỗ Đạt Mã không thể chống đỡ
được, nàng co rút khóe mắt, kéo xuống một khối thịt chín đang nướng trên
lửa, vứt thật nhanh xuống trước mặt hắc báo, meo cái con mèo, thật nóng!
Đưa ngón tay ngậm vào trong miệng mút mút, lại lấy ra thổi thổi, mới cảm
thấy khá hơn chút.
Hắc báo không có lập tức ăn thịt, mà là nhìn một loạt động tác của Lỗ
Đạt Mã, sau đó đưa ra chân trước bên trái đã thu hồi móng nhọn, đẩy mấy
ngón tay bị phỏng của Lỗ Đạt Mã đến trước mặt, lộ ra đầu lưỡi, từ trong cổ
họng nhẹ giọng phát ra “O o”, giống như đang nói “Liếm liếm liền hết
đau“.
Lỗ Đạt Mã rút ngón tay về, vỗ nhẹ cái đầu của nó nói: “Ăn đi, không
đau!”
Hắc báo giống như nghe hiểu, cúi đầu im lặng ăn.
Lỗ Đạt Mã vừa nướng, vừa cắt rìa thịt nướng xuống đút cho hắc báo ăn.
“Dạ!”