KIẾM SỐNG NƠI HOANG DÃ - Trang 66

một con báo, có cuộc sống tự do. Cho nên, nàng nhất định phải thừa dịp
thời điểm hắc báo còn ở bên cạnh thì phải nghĩ hết đủ mọi cách để cho
mình mạnh mẽ lên. Cho dù có một ngày không có hắc báo, nàng cũng có
thể một mình sinh tồn được.

Trong lòng Lỗ Đạt Mã tính toán cho cuộc sống ngày hắc báo rời đi.

Vết thương trên người hắc báo thật nặng, mà lực khôi phục lại mạnh đến

nỗi kinh người, mới qua có năm ba ngày thì vết thương trên người nó có
thể khỏi hẳn, đến lúc đó cũng chính là ngày nó rời khỏi chứ? Nói cách
khác, mình còn nhiều nhất cũng có thời gian năm ngày.

Nàng nhất định phải hoạch định thật tốt, lợi dụng triệt để có “Hộ vệ”

trong mấy ngày nay.

Đầu tiên, nàng phải có vũ khí vừa tay, tỷ như cốt đao nàng đang mài.

Tiếp theo, nàng phải có một cái nơi ở ẩn thân tốt hơn, trên thảo nguyên

rộng lớn, có lẽ là không có sơn động các loại rồi. Phiến rừng cây nho dại
lần trước gặp phải ngựa sừng trâu cũng không tệ lắm, có thể ẩn thân được,
lại có thức ăn, có lẽ còn có thể lợi dụng bụi cây thấp dựng một “Phòng ốc”
che gió che mưa. Lỗ Đạt Mã quyết định, chờ hắc báo đi, nàng liền dời đến
nơi nào đây. Ừ, nàng còn có thể đào hai cái bẫy rập, hai cái lồng để bắt dã
thú ăn cỏ gì đó, thịt cũng có, không tệ, không tệ.

Lỗ Đạt Mã đắm chìm trong sự tưởng tượng đẹp đẽ nàng có nhà ở, có thịt

ăn.

Lúc này hắc báo làm xong “vệ sinh cá nhân”, thong thả nhàn nhã bước

tới trước người Lỗ Đạt Mã. Ngồi xổm xuống, nửa hí con mắt mèo màu tím
sẫm, rất tò mò nhìn Lỗ Đạt Mã cầm khúc xương to không ngừng mài lại
mài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.