Nàng bắt đầu hoài nghi, Đại Gia Hỏa trước mặt này thật sự là một con
báo thứ thiệt sao? Không phải bị Cự Nhân chứng, ách...... Không, là cự
mèo chứng biến dị từ mèo nhà? Cũng không đúng, có lúc nó càng giống
như chó hơn. (Cự Nhân chứng: là chứng bệnh gì mình cũng chẳng rõ, tìm
trên gg ca ca mà vẫn không thấy. Có bạn nào biết thì chỉ giúp mình nhé để
mình sửa lại. Đa tạ đa tạ!!!)
Lỗ Đạt Mã vừa chấp nhận gãi cái bụng, gãi cằm cho hắc báo, vừa suy
nghĩ lung tung.
Cảm thấy hắc báo đã ngủ sâu, Lỗ Đạt Mã thử thăm dò ngừng tay.
Ngay lập tức, hắc báo liền hí mở ra một con mắt, cũng may, nó chỉ là liếc
mắt nhìn Lỗ Đạt Mã một cái, liền nghiêng người sang một bên, vùi đầu vào
trong hai chân trước, cuộn tròn ngủ thiếp đi.
Lỗ Đạt Mã nhẹ nhàng gãi phía sau cổ của nó. Trên sách nói: một người
nếu như lúc ngủ rất tự nhiên mà cuộn tròn thân mình lại, điều đó nói lên đó
là tư thế trẻ sơ sinh ở trong cơ thể mẹ, là một loại biểu hiện vô cùng không
có cảm giác an toàn. Không biết có áp dụng đối với sinh vật to lớn như họ
nhà mèo hay không, dù sao, Lỗ Đạt Mã cũng áp dụng ở trên người của hắc
báo rồi.
“An tâm ngủ đi, ta canh chừng cho ngươi.” Lỗ Đạt Mã lại vuốt hai cái
trên lưng của hắc báo, tựa như gà mẹ nói dong dài một hồi, mới nhớ tới
mình phải làm một đôi giày.
Ở trong đống hài cốt của cự mãng lấy ra mấy tấm da.
Da chưa được xử lý qua, lại bị ánh mặt trời sắc bén phơi nửa ngày, cũng
đã bị cuốn cong cứng ngắc rất nhiều.
Lỗ Đạt Mã mở tấm da ra trên mặt đất, lấy chút đất lẫn than tro vào không
ngừng đánh bóng ở trên da mãng xà, không có nước, không thể làm gì khác