làm theo phương giống như vậy mà làm hai cái dây đeo, khoác lên người
chính là một cái “Váy” rồi.
Vì để thuận tiện mặc vào cởi ra, ống da làm ra có chút rộng, Lỗ Đạt Mã
lại cắt một miếng da rắn lớn làm dây lưng thắt ở bên hông.
Nhắc tới dây quai và dây lưng da rắn, ít nhiều cũng nhờ hắc báo.
Mới đầu Lỗ Đạt Mã cầm nàng cốt đao ở cắt lại cắt ở trên tấm da thuộc,
bất đắc dĩ cốt đao quá cùn, da mãng xà quá dẻo dai, giằng co nửa ngày,
cũng mới vạch ra được một đường nhỏ.
Thời điểm Lỗ Đạt Mã vò đầu bứt tai nghĩ biện pháp, hắc báo nhàn nhã
bước đi thong thả tới gần, nâng chân trước bên trái lên, lấy ra móng vuốt
sắc bén, dọc theo dấu vết Lỗ Đạt Mã đã vạch ra, chỉ nhẹ nhàng hạ xuống,
da mãng xà liền bị cắt ra một đường tinh tế.
Sau khi cắt xong, hắc báo liền nghiêng đầu nhìn Lỗ Đạt Mã, phát ra tiếng
như thở dốc như một loại tiếng cười, ý kia chính là: nhìn đi, thật dễ dàng.
Trong mắt lộ ra vẻ hả hê.
Trong lòng Lỗ Đạt Mã âm thầm trợn trắng mắt, thật là một con Tiểu Báo
ngạo kiều.
Cân nhắc đến chỗ còn phải cầu người, ặc...... không phải, là cầu xin báo,
nên quyết định không so đo với nó. Mắt hạnh to tròn của nàng cong cong
nhìn về phía, mím môi “Hắc hắc” hai tiếng, giơ ngón tay cái lên nói:
“Ngươi lợi hại nhất!”
Sau đó chỉ chỉ da mãng xà: “Dạ! Lại đến cắt mấy cái.” Liền cầm lên cốt
đao lại vạch ra mấy đường ở trên da mãng xà.
Đối với hắc báo có được trí tuệ xấp xỉ của nhân loại, thông qua mấy ngày
tiếp xúc Lỗ Đạt Mã đã thấy nhưng không còn ngạc nhiên nữa rồi.