“Dạ, ngươi nói ta còn ở trên địa cầu sao?”
Lỗ Đạt Mã chậm rãi quay đầu, trong con ngươi lộ ra tràn đầy mờ mịt
trông mong nhìn vào đôi mắt tím sẫm của Dạ.
Vốn là chẳng biết làm sao mà xuyên qua, nàng còn có thể tự an ủi mình
vị trí hoàn cảnh là địa cầu, là địa phương nàng quen thuộc, chỉ là về mặt
thời gian thì vượt qua mấy vạn năm.
Nhưng mà, hôm nay, nàng không chắc chắn lắm.
Đây có thật là cái tinh cầu nàng quen thuộc kia sao?
Thảm thực vật khổng lồ mà cũng không phải là cây cối, côn trùng và
động vật khổng lồ, còn có ngày đó ở trong bụi cây nho dại nhìn thấy ngựa
sừng trâu, những thứ này thật sự đã xuất hiện rồi biến đổi qua hàng tỷ năm
ở trên địa cầu thật sao?
Dạ nghe không hiểu ngôn ngữ của Lỗ Đạt Mã, lại có thể xem hiểu sự mê
mang cùng đau thương trên gương mặt của nàng.
Hắn tới bước tới gần phía trước, vẫn làm động tác như thời điểm là hắc
báo, lè lưỡi, cuốn đi một giọt lệ trượt ra từ khóe mắt Lỗ Đạt Mã.
Từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng “Khò khè” Lỗ Đạt Mã quen
thuộc, giống như an ủi. Sau đó kéo xuống một miếng thịt không bị nướng
cháy đưa đến bên môi Lỗ Đạt Mã.
Lỗ Đạt Mã không có tránh né, mặc hắn liếm đi nước mắt. Nàng loan loan
khóe môi, nương theo bàn tay của Dạ mà cắn thịt nướng một cái, nói: “Dạ,
cám ơn ngươi.”
Đột nhiên nàng suy nghĩ thông suốt, mặc kệ ở nơi nào cũng phải sống sót
không phải sao? Không chỉ sống sót, mà còn phải sống tốt hơn nữa.