Chinh Mạc nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu y, “Nếu không thế
sao có thể làm sư huynh ngươi.”
Hai người cùng quay lại lưng con đại bàng. Lâm Phương Sinh nín cơn
mừng rỡ, quỳ xuống trước mặt sư tôn, cười nói, “Sư tôn!”
Hách Liên Vạn Thành vuốt cằm, cho y đứng dậy, lại bắt mạch chẩn bệnh
cho y, “Kim Đan đã đạt, ma khí cũng đi, tốt lắm.”
Lâm Phương Sinh thấy thẹn trong lòng, cúi đầu đáp, “Tạ sư tôn quan
tâm.”
Y giờ thấy bên cạnh còn có hai người khác, một là thị vệ thiếp thân của
Tư Hoa Quân là An Hải, người còn lại là một nam tử vận đồ đen, tóc dài
màu ngân bạch, đôi mắt màu lam thẫm, khuôn mặt khôi ngô tuấn lãng, lưng
thẳng như đao, đôi môi mỏng, toát ra một cảm giác uy nghiêm.
Hắn ta đang tự nén, bàn tay nắm chặt thành nắm.
Lâm Phương Sinh chào An Hải xong thì quay sang hỏi, “Vị này là…?”
Nam tử mắt xanh thẫm kia giờ mới chắp tay nói, “May mà hai mắt
người phục hồi như cũ.”
Lâm Phương Sinh nghe giọng nói ấy rất quen, không phải tên nhóc
Viêm Dạ thì là ai? Nhưng giờ thấy nó giữ lễ tiết khách sáo như vậy, không
biết vì sao trong lòng cứ thấy không vui, có điều xung quanh đang có người
nên không tỏ ra được, đành đáp lễ, “Làm phiền Viêm Dạ nhớ tới rồi.”
Giọng nói lãnh đạm của sư tôn vang lên, “Phương Sinh, về sau gọi nó là
sư đệ.”
Lâm Phương Sinh kinh ngạc, Chinh Mạc và An Hải lại nở nụ cười.
Trong mắt sói con vừa toát lên sự vui vẻ, vừa có cả sự tủi thân.