Từ đầu đến cuối Triệu Tứ không có cử động, giống như muốn nhìn thấy
hắn chết đi.
Mặc dù cuối cùng Kinh Ma Tông chịu đựng không được, bạc nhược ngã
ngồi trên mặt đất, bắt đầu lâm vào hôn mê, nàng đều không có cử động.
Vào lúc cổ tay của hắn gần như không còn máu để chảy ra nữa, sinh cơ
của hắn cũng bắt đầu biến mất, Triệu Tứ mới hít một hơi thật sâu, đưa tay
ra.
Đầu ngón tay của nàng bỗng nhiên thấm ra mấy chục giọt máu tươi, sau
đó kéo dài ra trong không khí, biến thành mấy chục cây châm nhỏ thật dài,
chui vào khiếu vị trong thân thể Kinh Ma Tông.
Ngũ tạng trong thân thể Kinh Ma Tông cảm nhận được hy vọng sống,
tiếp đó bị một loại lửa nóng khô ráo kích thích, càng thêm dồi dào mà bắt
đầu hoạt động.
Triệu Tứ cười lạnh, tự nhủ: "Không ngờ rằng ở trong đám người đường
phố này, vậy mà thực sự có kẻ có thể chịu nổi kiếm ý của Triệu Kiếm Lô
chúng ta."