Bị cuồng phong thổi trúng, Đinh Ninh nghiêng ngả suýt ngã, nhưng vẫn
thư thái nhìn khuôn mặt dữ tợn của Chu gia lão tổ, bình thản nói: "Lãng phí
khí lực như vậy, còn không bằng dùng nó mở đường cho ta, để chúng ta tới
chỗ đó nhanh hơn một tí, không chừng ta còn có thể nhìn ra chút ít manh
mối."
Chu gia lão tổ cố ép mình kìm nén ý muốn giết người của mình xuống.
Lão nhắm mắt lại, không nói gì.
Nhưng trên người lão đã thả ra một luồng khí tức sắc bén, bắn thẳng về
phía trước của Đinh Ninh, như một thanh kiếm vô hình, chém tới mở
đường cho mọi người dễ đi hơn.