KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 1497

thực không thể nào."

Lão lầm bầm, giống đang trả lời Mặc Thủ Thành, cũng giống đang tự

lẩm bẩm với mình.

"Có những chuyện vốn không thể xảy ra nhưng cuối cùng lại cứ xảy ra."

Lão tiếp tục lầm bầm, khẽ cười: "Chuyện tuyệt đối không thể xảy ra mà

lại xảy ra, thì trong đó chỉ có một khả năng."

"Ta nghĩ tới một khả năng."

Lão quay sang Mặc Thủ Thành: "Thắng bại không phải ở đây."

Mặc Thủ Thành nhíu mày.

Lão không hiểu những lời Sở Đế vừa nói, nhưng một kế hoạch đối

phương đã chờ đợi mấy chục năm giờ lại tan thành bọt nước, thế mà đối
phương lại không hề thấy mất mát hay đau lòng, điều này làm lão không
thể nào hiểu được, vì vậy lão cảm thấy bất an.

"Chu gia lão tổ ở đâu?"

Sở Đế không nhìn lão nữa, quay người, hỏi Đinh Ninh và Phù Tô.

Hắn là một trong những Đế Vương có thời gian tại vị lâu nhất, nên dù

câu hỏi rất ôn hòa, nhưng tự thân vẫn mang theo một sự uy nghiêm khó tả.

Đinh Ninh ho khan.

Hắn bị thương không nhẹ, bị gió lạnh thổi vào làm cơ thể càng thêm khó

ở, mặt đất nóng hổi làm hắn khó chịu, tro bụi mịt mù thốc vào mũi làm hắn
khó thở. . . Nhưng tất cả những khó ở do những thứ ấy cộng lại, cũng
không bằng sự khó ở do ba người trước mặt mang tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.