KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 1632

Yến Anh nhìn Nguyên Vũ Hoàng Đế, nói không ngừng.

Lý do của hắn, nhiều người không thể nào chấp nhận được, có người còn

cảm thấy nó thực là vớ vẩn, nhưng ai cũng thấy được, ngữ khí của hắn
nghiêm túc và trịnh trọng, là tiếng lòng thực sự của hắn.

"Trước hồi hắn chết, ta vốn chỉ có địch ý với hắn, nhưng sau khi hắn

chết, ta lại phát hiện ra trên người hắn càng ngày có càng nhiều những điểm
đáng để ta phải kính trọng. Thích một người có lẽ cần rất nhiều lý do, ta
đương nhiên không thể nói là thích hắn, nhưng căm ghét một người không
cần phải có nhiều lý do."

Ánh mắt Yến Anh nhìn Nguyên Vũ Hoàng Đế càng lúc càng thêm căm

ghét: "Nên từ lúc ngươi đăng cơ, ta đã quyết tâm phải giết chết ngươi."

Vì đây là vấn đề Nguyên Vũ Hoàng Đế hỏi nên y luôn im lặng lắng

nghe.

Sau đó y mới lạnh lùng nói: "Chỉ có người cố chấp mới đi xa được đến

cuối con đường, dù ngươi đã mang tới cho quả nhân nhiều điều kinh ngạc,
nhưng ngươi quả thực là một kẻ ngu xuẩn, những kẻ giống như ngươi vẫn
luôn hi vọng đột phá Bát cảnh, nhưng lại vào những lúc nhất thời hứng lên
mà không màng sinh tử, ngay cả việc xem xét thời thế cũng còn không biết,
ngu không tả nổi."

"Thế gian có ai mà không phải là người ngu xuẩn? Dù có cố gắng đến

mức nào, đến cuối cùng cũng không phải đều trở về với đất vàng hay sao?"
Yến Anh nở nụ cười ngạo nghễ: "Ngươi căn bản không hiểu được cái gì gọi
là niềm vui, những kẻ ngay cả niềm vui là gì cũng còn không biết, thì dù có
được cả thiên hạ cũng không sống được thoải mái."

Nguyên Vũ Hoàng Đế hít sâu một hơi, cả người toát ra khí thế cường

đại: "Nếu có được thiên hạ, quả nhân sẽ vui sướng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.