KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 1649

Nguyên Vũ Hoàng Đế đương nhiên hiểu rõ vấn đề đó. Trong lòng ông ta

thầm nói câu khinh rẻ kia đương nhiên không phải vì tự cảm thấy mình có
tư cách hoàn toàn không coi minh ước vào đâu, mà bởi muốn chế giễu hành
vi dối trá của ba vị Đế Vương trước mặt này.

Cơn mưa bụi không có dấu hiệu báo trước bất chợt rơi xuống. Minh ước

đã định, ba vị Đế Vương bắt đầu rời khỏi chỗ, trình tự phức tạp khiến cho
con người ta có cảm giác trang trọng sau đó thì đã có các vị lễ quan chịu
trách nhiệm tiến hành.

Nguyên Vũ Hoàng Đế đứng im bất động. Ánh mắt mang vẻ châm biếm

của ông ta đảo khắp Lộc Sơn một vòng. Quân đội ba triều Yến, Sở, Tề lúc
này vẫn đứng im phăng phắc.

Lấy hùng tài đại lược (mưu cao kế giỏi) cộng với tu vi tuyệt thế của một

người ép ba Triều ký kết minh ước như vậy, lúc này là thời khắc hùng tráng
nhất trong đời mình của Nguyên Vũ Hoàng Đế. Nhưng Chân Nguyên trong
cơ thể lão cũng tiêu hao sạch sẽ, nên giờ cũng đồng nghĩa là thời thời khắc
suy yếu nhất của lão.

Ý vị châm biếm khó có thể nhìn thấy trong đôi mắt lão phóng đại vô

cùng tận, cuối cùng biến thành ngạo nghễ khinh thường khôn tả.

Ngay khi đôi mắt bọc lộ ra sự ngạo nghễ khinh thường trong lòng, lão

lướt nhìn dãy núi xung quanh Lộc Sơn, khinh bỉ quát lớn: "Nếu như đã rình
cơ hội này để giết ta, hà tất còn giấu đầu lòi đuôi! Người của Ba Sơn Kiếm
Tràng, đã bao giờ từng nhát gan như vậy!"

Ngay khi lão quát lên, thân thể rất nhiều người trên đỉnh Lộc Sơn bị chấn

động. Giống như cùng cảm ứng được điều gì đó, họ đồng loạt quay đầu
nhìn về phía một ngọn núi.

Mưa bụi giữa không trung đột nhiên trở nên dày đặc, sắc trời càng thêm

tăm tối. Con rồng cuộn mình trên long bào của Nguyên Vũ Hoàng Đế càng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.