ngươi."
Cảnh Nhận liếc hắn một cái, cảm thấy hắn hạ giọng như vậy mới thật sự
là buồn chán.
"Tiên sinh." Trương Nghi đắn đo một chút rồi nói. Ánh mắt hắn nhìn
Cảnh Nhận càng tỏ vẻ tôn kính.
Cảnh Nhận nhìn lại hắn: "Ừ?"
Trương Nghi hướng về phía cung điện màu xanh, hỏi: "Khi nào chúng ta
mới tiến nhập vào cung điện thưa tiên sinh? Ra vào cung điện, có yêu cầu
gì không?"
"Kỳ thực ta cũng không biết bên trong cung điện có bố trí thứ gì."
Cảnh Nhận nhìn Trương Nghi bằng ánh mắt ôn hòa, thong thả nói rõ
ràng: "Ta chỉ phụ trách đưa các ngươi đi vào. Nhưng ta có thể đảm bảo
những gì bố trí ở trong đó đều tuyệt đối công bằng với các ngươi. Về phần
thời gian tiến vào thì tầm một nén nhang sau khi ta ăn cơm xong, vậy nên
các ngươi chỉ có một chút thời gian để chuẩn bị."
"Nếu quả thật như tiên sinh nói. Giả dụ bọn ta đều thọ thương nghiêm
trọng sau khi đi vào mà sau đó còn phải chờ tốp người sau đi vào tiếp tục
tiến hành tỷ thí, vậy có công bằng hay không?" Trương Nghi do dự một
chút sau đó hỏi.
"Có thể thời gian nhiều thì vết thương sẽ càng chảy máu nhiều, hoặc
cũng có thể các ngươi sẽ được thêm thời gian để xử lý thương thế." Cảnh
Nhận nhã nhặn nói: "Cụ thể ra sao, xét đến cùng đều do năng lực của mỗi
người."
Lời cũng đã giải thích tương đối rõ ràng, thậm chí Trương Nghi còn
mường tượng rằng nếu như không phải Cảnh Nhận tương đối yêu thích