KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 1946

hắn do dự một chút rồi nói tiếp: "Nhất định phải sống sót ra khỏi cung
điện."

"Bất luật người tu hành xuất sắc nào cũng là tài sản trân quý của thánh

thượng, khảo nghiệm này chẳng qua chỉ là một phân đoạn, chưa phải là
cuộc đấu một đối một cuối cùng. Cho dù khó tránh khỏi thụ thương, Mân
Sơn Kiếm Tông cũng sẽ không để cho chúng ta chết một cách dễ dàng như
vậy."

Đinh Ninh lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn mọi người nhớ mình đã trúng Thất

Diệp tán, chỉ được sử dụng bảy phần công lực. Thêm một điều nữa là dù
các ngươi không muốn từ bỏ, cũng nên chú ý đến thương thế của mình,
không nên để thương thế ảnh hưởng tới việc tu hành sau này."

Trương Nghi cũng muốn nói với mọi người như vậy, song nhìn mái tóc

Đinh Ninh có chỗ đã điểm bạc, thậm chí dưới da ẩn ước hiện ra ánh sáng,
hắn lại không thể thốt nên lời.

Đinh Ninh xoay người đi chỗ khác, bước đi về phía cung điện màu xanh.

Kỳ thực điều hắn muốn nói nhất lúc này chính là các ngươi không cần

quá miễn cưỡng, bởi vì thật sự ta không cần các ngươi hỗ trợ. Song hắn
cũng hết sức rõ ràng rằng bằng hữu sẽ không quan tâm đến việc sự tương
trợ của mình có hữu ích hay không mà vẫn sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ một
phần. Giống như ba năm gió tanh mưa máu trước khi Nguyên Võ hoàng đế
đăng cơ, có vài kẻ biết việc mình làm không có ý nghĩa gì lớn nhưng vẫn
kiên quyết phải làm.

Thời điểm kiểu này, tốt nhất là chấp nhận, không nên cự tuyệt.

Không bao lâu sau, đám người Đinh Ninh đã đi tới trước cửa cung điện

màu xanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.