KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 2514

Thanh âm còn lạnh hơn của cô có hơi trì hoãn rồi tiếp tục vang lên: "Mặc

dù chỉ nhắm vào sự an bài của hoàng hậu, cử động lần này của Bách Lý Tố
Tuyết đúng là làm càn hơi quá mức rồi!"

"Kỳ thực, bà ta là một nữ chủ nhân rất hợp cách."

Hoàng Chân Vệ rất ít khi cùng Phan Nhược Diệp tranh luận, nhưng lúc

này ông ta lại lắc đầu, tỏ ra cái nhìn bất đồng: "Không có ai ở Trường Lăng
am hiểu và thích hợp làm nữ chủ nhân hơn bà ta, bởi bà ta so với bất luận ai
khác đều hiểu được cách cân nhắc và khống chế."

"Đại Tần chúng ta không chỉ có Mân Sơn kiếm tông, mà còn có Linh Hư

kiếm môn."

Dừng lại chốc lát, Hoàng Chân Vệ vừa nhìn Phan Nhược Diệp vừa luận

sự mà không một chút cố kỵ: "Đại Tần chúng ta có thể mất đi một Mân Sơn
kiếm tông, nhưng tuyệt đối không thể cùng lúc mất đi hai đâị thánh địa tu
hành, chỗ mấu chốt là, nếu Mân Sơn kiếm tông mất đi thì Linh Hư kiếm
môn rất nhanh cũng sẽ mất đi."

Phan Nhược Diệp trầm ngâm giây lát rồi hỏi: "Là vì cảm giác không an

toàn hay sao?"

Hoàng Chân Vệ rất kinh ngạc về việc Phan Nhược Diệp có thể lý giải

nhanh như thế, ông gật đầu rồi nói khẽ: "An toàn là cảm giác thật kỳ diệu,
một số người tình nguyện chấp nhận bản thân có một đối thủ cường đại tồn
tại, mà không muốn thấy người đối thủ kia biến mất."

"Bởi vì đối thủ cường đại thường thường như xó nhà có nhau* (tương

trợ, giúp đỡ nhau), chỉ một cây cột không thể chống vững nhà, nội tâm đã
không yên còn thêm cảm giác không an toàn cũng đủ khiến cho một người
làm ra sự tình khác ngày thường." Khuôn mặt Phan Nhược Diệp bình tĩnh
nhìn những người tu hành trong sơn cốc, thanh âm trì hoãn một lát rồi tiếp
tục nói: "Những người tu hành ở Trường Lăng đều không có cảm giác an

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.