Nhưng Đinh Ninh và Tiết Vong Hư mới đi ra hơn mười bước, đã có
mười mấy người từ những con phố xung quanh bước ra.
Trên những mái nhà bốn phía, cũng có ánh sáng phản quang của kim
loại.
Một người làn da ngăm đen, cơ bắp rắn chắc đi tới, nhưng còn chưa kịp
mở miệng, Tiết Vong Hư mới nhàn nhạt nhìn hắn, hắn đã cảm thấy như có
hai thanh cự chùy đập thẳng vào trong đầu mình.
Hai chân hắn mềm nhũn, suýt nữa ngã phịch xuống đất.
"Phong gia các ngươi không có mấy người có thành khí, trừ phi Phong
Thiên Trạc tự tới đây, nếu không không ai cản đường ta được."
Tiết Vong Hư lãnh đam nói.
"PHỐC" một tiếng, người da ngăm đen kia hộc ra một búng máu.
Hắn cắn đầu lưỡi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo.
"Chúng ta quả thực không cản được ngươi, nhưng chúng ta không sợ
chết."
Người kia không chút sợ hãi, khóe miệng chảy dòng máu tươi, rút ra một
thanh đoản kiếm nhắm ngay cổ họng mình, cười lạnh: "Sau này người ta sẽ
biết rằng Tiết động chủ ngươi vì thù riêng của mình, mà ở đây đại khai sát
giới."
"Ta biết Tiết động chủ tu vi cao tuyệt, nhưng ngươi không thể ngăn kịp
tất cả chúng ta tự sát. Ta cũng muốn nhắc nhở Tiết động chủ, chúng ta đều
là Người Trịnh. Dù Tiết động chủ không sợ hoàng hậu điện hạ tức giận,
nhưng nếu chuyện vỡ to ra, ta nghĩ Bạch Dương Động nhất định sẽ phải trả
giá đắt."