KIẾM VƯƠNG TRIỀU - Trang 909

Đại Tần vương triều yên bình bước vào năm nguyên võ thứ mười hai.

Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ đã được mười hai năm.

Năm mới thì phải có không khí mới, trong tiểu viện của Tiết Vong Hư,

không chỉ trên cửa được dán câu đối đỏ rực, mà những thân cây lá đã rụng
còn toàn cành trơ trụi trong sân cũng được bọc vải hoa rực rỡ.

Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, Đinh Ninh, Tiết Vong Hư, Trương Nghi

và Vương Thái Hư bốn người ngồi dưới một gốc cây lê phơi nắng, uống
trà.

Ngửi ngửi mùi thịt bay tới từ đâu đó, Tiết Vong Hư cảm thán: "Chỉ nhìn

vào việc mỗi nhà đều có thịt để ăn, thì thánh thượng cũng đã có quyền tự
ngạo."

Vương Thái Hư tràn đầy cảm xúc, cảm khái nói: "Dù đám quý nhân đối

với chúng ta thế nào, thì trong mắt ta, có thể làm cho người Trường Lăng
ăn đủ no, mặc đủ ấm, cũng mang ý nghĩa hơn rất nhiều so với việc đánh hạ
một cái thành nào đó."

Trương Nghi kính cẩn: "Thánh thượng đương nhiên là hiền Đế thiên cổ

hiếm có, Hoàng hậu nương nương và hai thừa tướng, đương nhiên cũng là
bậc hiền trợ đương thời. Có thể làm vạn dân cư người có nhà, người có
ruộng, dĩ nhiên là công tích vĩ đại. Huống chi cơm no áo ấm, ăn no mặc
đủ."

Đinh Ninh uống một ngụm trà nóng, không bình luận gì, chỉ cười giễu

cợt.

Bây giờ ở Trường Lăng, ai cũng kính yêu Nguyên Vũ Hoàng Đế, nhưng

dù công lao có vĩ đại bao nhiêu, cũng không thể làm tiêu trừ tội ác của
người đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.