KIẾN - Trang 298

Vậy là chúng phát vào ban đêm. Chúng muốn nói chuyện. Anh gõ câu quen
thuộc trước mỗi cuộc nói chuyện.
CON NGƯỜI: Xin chào, tôi là Jonathan.
CON KIẾN: Ta là Belo-kiu-kiuni mới. Tại sao?
CON NGƯỜI: Belo-kiu-kiuni mới? Kiến chúa cũ đâu?
CON KIẾN: Các ngươi đã giết rồi. Ta là Belo-kiu-kiuni mới. Tại sao?
CON NGƯỜI: Chuyện gì đã xảy ra?
CON KIẾN: Tại sao?
Rồi cuộc nói chuyện bị cắt.
Bây giờ nó biết tất cả.
Chính họ, con người, đã làm chuyện này.
Mẹ biết họ.
Mẹ đã luôn luôn biết họ.
Mẹ đã giữ bí mật thông tin.
Mẹ đã ra lệnh hành quyết tất cả những ai có thể khám phá ra một dấu hiệu
dù nhỏ nhất.
Thậm chí Mẹ đã trợ giúp họ chống lại các tế bào của chính mình.
Belo-kiu-kiuni mới lặng ngắm Mẹ đang nằm bất động của mình. Khi các
lính gác tới tìm thi hài để ném xuống chỗ đổ rác, nó giật nảy mình.
Không, không được ném cái xác này đi.
Nó nhìn chăm chú Belo-kiu-kiuni cũ bắt đầu bốc mùi cái chết.
Nó gợi ý người ta dính lại các chi bị hỏng bằng nhựa cây. Rằng người ta lấy
thịt mềm ra khỏi cơ thể để thay cát vào đó.
Nó muốn giữ Mẹ trong phòng riêng của nó.
Chli-pou-ni, Belo-kiu-kiuni mới, tập hợp một vài chiến binh. Nó đề xuất
người ta xây dựng lại Tổ trung ương theo cách hiện đại hơn. Theo nó, vòm
và gốc cây quá dễ bị tổn thương. Và người ta cũng phải chuyên tâm vào tìm
kiếm các dòng suối ngầm, thậm chí vào việc mở kênh nối giữa tất cả các tổ
của Liên bang. Với nó, tương lai là ở đó, ở việc cung cấp nước. Người ta sẽ
có thể phòng vệ tốt hơn khỏi hỏa hoạn, nhưng cũng để đi lại nhanh hơn và
không nguy hiểm.
Còn đối với con người?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.