KIẾP CON LAI - Trang 204

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 34

Nước biển sâu cuốn lấy chúng tôi trong những cơn sóng hung bạo. Qua bao
nhiêu năm sống và lớn lên với biển, tôi đã học được cách giữ cho thân thể
nổi trên mặt nước. Tôi cố ngoi người lên, bàn tay dì Đặng tuột ra khỏi
người tôi.
Lúc ngoi lên được khỏi mặt nước, tôi nhìn quanh chỉ thấy bốn bề biển cả
mênh mông. Một vài cái đầu trồi lên hụp xuống, nhưng không phải là dì
Đặng. Chiếc tàu vẫn còn ở gần đó; tôi vẫn còn nghe được tiếng cười của
những người thợ rừng. Tiếng khóc của cô chị của Vân như vọng lại từ một
cõi xa xăm nào.
"Dì ơi, dì ở đâu?" Tôi kêu lớn. "Dì Đặng, trả lời con đị"
Tôi giật mình vì một tiếng động. Tôi quay lại thì thấy dì Đặng đang vẩy
đập loạn xạ cố giữ cho đầu nhô lên khỏi mặt nước. Dì nhìn thấy tôi và càng
đập mạnh hơn. Tôi bơi lại, túm lấy lưng đẩy dì lên. Dì ho mấy tiếng và hít
vội mấy hơi thở. Tôi giữ dì nằm ngữa nổi lều bều trên mặt sóng. Những
nhịp sóng đều đặn có vẻ như làm cho dì bình tỉnh lại.
"Bình tỉnh lại, dì. Mình thoát rồi." Tôi thì thào với dì, miệng đánh bò cạp vì
lạnh.
"Cảm ơn con." Dì nói thật nhỏ, hai mắt nhắm nghiền.
Chúng tôi cứ nổi lềnh bềnh như vậy khoảng nửa giờ đồng hồ, cho đến khi
trời bắt đầu mưa trở lại. Những giọt nước rơi từ trên cao xuống ấm hơn
nước biển nhiều. Không may, gió cũng bắt đầu thổi mạnh, đẩy sóng cao
hơn. Dì Đặng bật lên những tiếng kêu hãi hùng mỗi lần một cơn sóng đập
vào mặt.
"Phải gối đầu lên sóng mà bơi. Dì hiểu không?" Tôi bảo dì. "Giữ cho thân
thể nổi lên rồi nước sẽ đưa đi. Dì có làm được không?"
"Được, con."
Nhưng đã trễ quá rồi. Trong đôi mắt tràn đầy kinh khiếp của dì, tôi trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.