KIẾP CON LAI - Trang 27

"Ông Lâm đâu?" Là câu hỏi đầu tiên họ hỏi chúng tôi.
Mẹ tôi nhún vai:
"Con không biết. Tụi con cãi nhau trên xe rồi hắn bỏ đi. Về hướng phi
trường."
"Quân khốn nạn!" Ngoại tôi lầm bầm.
"Con tính làm sao bây giờ?" Ngoại tôi hỏi.
"Con không biết." Mẹ tôi lắc đầu. "Con nghĩ là chúng ta cứ ở đây chờ
xem."
Ông nhìn mẹ tôi. Ông nói, đắn đo từng chữ như không muốn làm cho tôi và
em tôi hoảng sợ. "Ba nghe radio nói là Sài Gòn sẽ đầu hàng. Quân đội gần
như đã tan hàng. Phía bên kia quá mạnh; có vẻ như không ai, không có cái
gì có thể ngăn chận họ được nữa. Con quyết định làm gì thì nên làm ngay
bây giờ. Chỉ còn một ngày mai nữa thôi. Ông tướng ra lệnh là mọi người
nên cẩn thận vì trong các ngày sắp tới tình hình có thể hổn loạn không
lường được."
"Sau khi con đi thì bà Đặng có gọi lại." Bà ngoại tôi nói, tay vẫn lần chuỗi
hạt bồ đề. "Bà ấy hỏi con. Con nên gọi lại cho bà ấy coi sao."
Mẹ tôi gật đầu:
"Được, con gọi ngaỵ"
Mẹ tôi nhắc ống điện thoại lắng nghe một lúc rồi ném mạnh xuống với vẻ
chán nản.
"Đường giây bị cắt cha nó rồi." Mẹ tôi nói một cách giận dữ. Quay sang bà
tôi, mẹ tôi hỏi: "Chị ấy có nhắn gì với mẹ không?"
"Có, bà ấy nói chờ máy bay trực thăng gì đó. Bà ta cũng hỏi giấy xuất cảnh
của má, nhưng má nói con mang theo cả rồi. Rồi bà ấy cúp máy. Cũng
khoảng bốn năm giờ rồi."
Mẹ tôi dòm ra ngoài đường phố vắng lặng. Bà cắn môi ra vẻ suy nghĩ. Bàn
tay xoa xoa lớp vải lụa trên bụng trong khi tất cả chúng tôi cùng nhìn bà
chờ đợi. Một lúc lâu sau, mẹ tôi đi đến một quyết định. Mẹ tôi đẩy chúng
tôi về phía ông bà ngoại và nói:
" Ba má trông chừng giùm các cháu. Con sang nhà chị Đặng một lát sẽ về
ngaỵ"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.