KIẾP CON LAI - Trang 276

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 48

Ánh trăng chiếu xuyên qua lớp mây dày đặc, rọi chút ánh sáng lợt lạt trong
đêm tối khi tôi đi bộ trên những con đường vắng vào lúc nửa đêm để ra bến
tàu. Từ xa, tôi có thể nghe được tiếng xe lửa, tuy yếu ớt nhưng rõ ràng, nhất
là tiếng bánh sắt rít lên khi tàu dừng lại. Bến xe lửa nằm bên một con sông
nước đen ngòm vì những chất phế thải tuôn ra từ các vùng lân cận. Một
cuộn khói phun ra tan vào không khí khi tôi tiến lại gần. Mùi khét của khói
trộn với mủi hôi của rác.
Một cụ già tay cầm ấm trà với cái tách bằng sành ngồi trên một tảng đá lớn.
Phía sau cụ, ánh trăng phản chiếu bóng tôi in trên tấm kiếng nhà gạ Tôi
vuốt mái tóc xác xơ, sửa lại dung nhan một chút. Cụ già nhìn tôi bằng cặp
mắt đỏ ngầu, sưng húp vì chứng đau mắt kinh niên. Cụ giữ ấm trà trong tay
một cách cẩn thận.
"Uống trà không? 50 xu một chén." Cụ nói bằng một giọng hăng hái.
"Nhưng với cậu thì không tính tiền."
Tôi lắc đầu từ chối, nhìn qua vai cụ già tìm người bán vé. Phòng vé trống
trơn, chẳng có một móng nào ngoại trừ tên công an ngủ gà ngủ gật, ngáy ồn
ào ở cuối trạm. Trong tay hắn, chiếc gậy tuần đêm bọc da đen ánh lên trong
đêm tối.
"Cậu đi đâu?" Cụ già bán nước hỏi.
"Dạ, Sài Gòn." Tôi đáp. "Mua vé ở đâu cụ?"
Cụ già lắc đầu. "Không có ai ở đây để bán vé cho cậu giờ này đâu."
Ý nghĩ bị kẹt thêm một ngày nữa ở Nha Trang làm tôi hoảng hốt. "Cụ biết
cách nào khác để đi Sài Gòn tối nay không? Cháu không thể kẹt ở đây thêm
được nữa."
Ánh đèn đường phản chiếu những hình thù kỳ dị trên khuôn mặt nhăn nheo
của bà cụ khi bà nhìn tôi: "Cậu biết nhảy tàu không?"
Tôi lắc đầu: "Dạ không."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.