KIẾP CON LAI - Trang 291

"Này, em khỏe không?" Tôi hỏi.
Cô gái gật đầu, tránh cái nhìn của tôi.
"Anh thấy em hôm phỏng vấn. Gia đình em đâu cả rồi?"
"Mấy người đó không phải là gia đình thiệt của em. Mẹ em bán em cho bà
đó để em đưa cả gia đình bà ta sang Mỹ. Nhưng khi đi phỏng vấn, người ta
khám phá ra, rồi chỉ cho một mình em đi, từ chối tất cả những người khác."
Cô trả lời, rồi khóc lớn hơn.
"Thôi, đừng khóc nữa." Tôi an ủi cô gái. "Tới Mỹ rồi em có thể bảo lãnh
gia đình thực của em sang. Chỉ mất chừng một năm em sẽ được gặp lại họ."
"Em không biết họ Ở đâu bây giờ. Mẹ em bán em rồi đổi chỗ ở liền."
Tôi vỗ vào bờ vai mảnh khảnh của cô gái, nói. "Em đừng lọ Có rất nhiều
trường hợp như em. Anh nghe nói, khi sang Mỹ sẽ có gia đình đàng hoàng
nhận em làm con nuôi. Em muốn đến ngồi chung gia đình anh không? Coi
như người trong nhà cho vui."
Cô bé gật đầu, chùi nước mắt rồi thu lấy hành lý. Chúng tôi cùng nhau
bước qua những dãy người, tiến về phía mẹ tôi.
Bé Tí ngồi bệt trên nền nhà, tay cầm chiếc bánh chuối bể nát. Nó nhìn tôi
chớp mắt cười.
"Con vẫn còn nguyên đây mẹ à." Tôi nói lớn qua tiếng ồn ào chung quanh.
Mẹ tôi để tay lên ngực, mặt tái đi vì lo lắng. "Mẹ lo quá. Mẹ không biết
phải làm sao nếu con bị kẹt lại. Mẹ cầu trời khẩn Phật suốt cả buổi sáng."
Bà nhìn sang cô gái đang đứng sau lưng tôi với ánh mắt dò hỏi.
Tôi giải thích. "Chuyện dài dòng lắm. Cô ta cần nhập chung với chúng ta
một thời gian."
Mẹ tôi lại dựa lưng vào khung cửa kính, trông có vẻ mệt mỏi. "Vậy thì mời
bạn con ngồi xuống đây. Mẹ có để dành cơm trưa cho con."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.