KIẾP CON LAI - Trang 48

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 7

Đêm nuốt phủ lấy chúng tôi lẹ làng như một trò ảo thuật. Trong nhà không
có điện. Đúng ra là cả thành phố chìm trong bóng tối. Vú Loan từ trên lầu
đi xuống cầm cây đèn cầy trong taỵ Bóng chị nhảy múa trên vách khi chị đi
ngang qua căn hầm.
Vú Loan làm bữa cơm chiều với gà xào măng và cải chiên. Bà ngoại tôi từ
chối không chịu dùng cơm chung với chúng tôi mà chỉ nằm bất động trên
tấm nệm, người phủ một tấm drap mỏng. Ông ngoại tôi ăn uống một cách
khó khăn dường như những món ăn chẳng có chút hương vị nào. Những
người còn lại ăn vội vả trong im lặng. Đến phần điểm tâm, vú Loan dọn ra
món bánh chuối, một món ăn rất phổ thông của người Việt, chỉ tiếc là thiếu
nước cốt dừa để tăng thêm mùi vị. Dù sao, hai anh em tôi vẫn thích lắm.
Sau bữa cơm chiều mẹ tôi rút vào nhà tắm, còn vú Loan thì lên nhà bếp ở
lầu trên. Khi mẹ tôi trở ra, người bà trông xanh hơn và có vẻ bồn chồn lo
lắng hơn thường lệ. Bà ngồi ở đầu giường miệng cắn những chiếc móng tay
với vẻ ưu tư, trong khi chúng tôi dè dặt tiến đến gần bà. Trông thấy chúng
tôi, mẹ tôi mỉm cười giơ tay kéo em tôi ngồi vào lòng bà, tay xoa mớ tóc
mới nhuộm đen của nó với vẻ mơ màng.
Bà ngoại tôi quay sang đối diện với chúng tôi:
"Uống bao nhiêu viên?" Ngoại tôi hỏi, không nhắm thẳng vào ai.
"Cả ba viên."
"Trời đất ơi!" Bà ngoại tôi kêu lên.
Thằng em tôi đưa tay nâng cằm mẹ tôi lên để bà chú ý tới nó và hỏi:
"Mẹ!"
"Gì đó con?"
"Chừng nào con có thể ra ngoài chơi được hả mẹ?"
"Không bao lâu nữa đâu con."
Em tôi hỏi tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.