KIẾP CON LAI - Trang 78

Mẹ tôi chạy một mạch như bị ma đuổi cho đến khi về đến nhà.
*
Ngày kế đó là sinh nhật tôi, nhưng nó cũng chỉ là một ngày bình thường
như mọi ngày vì không có tổ chức gì. Chúng tôi trở lại Nha Trang đã được
72 giờ. Mọi người trong gia đình đang bận rộn thu xếp đồ đạc nên không ai
để ý đến tôi. Sài Gòn mất chỉ mới được mười ngày, nhưng tôi có cảm tưởng
như mình đang già đi rất nhanh. Chúng tôi biết là phải dọn ra khỏi căn biệt
thự trong ngày 12 tháng 5.
Ngay khi mọi thứ được gói ghém, sắp đặt xong và chúng tôi sắp sửa rời nhà
thì chuông cửa reo.
"Kiên, công an đến, cháu mở cửa cho họ vào." Ông ngoại tôi nói như đã
biết từ trước.
Tôi vội vả chạy đến kéo tấm phên bằng nhựa che ngang cửa ra vào. Trước
mặt tôi không phải là toán công an mà là một người đàn ông trông dáng
điệu mệt mỏi, lếch thếch. Đầu ông ta cạo trọc, bóng lên dưới ánh sáng mặt
trời, râu ria tua tủa, che kín gần hết nửa khuôn mặt. Người đàn ông nhìn tôi
mỉm cười:
"Ê, Kiên, Nhớ tao không?" Ông ta hỏi. Tôi nhận ra ông ta ngay nhờ giọng
nói. "Tao, Lâm đây, thằng ngốc. Mẹ mày có nhà không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.