KIẾP CON LAI - Trang 79

Kiên Nguyễn

Kiếp Con Lai

Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên

Chương 11

"Tao vào được không?" Ông Lâm hỏi, vẫn đứng trước cửa.
Tôi bước lùi lại. Ông ta bước vào nhà, quay nhìn khu vườn đổ nát phía sau
lưng và những mảnh vỡ tung tóe trong phòng khách với vẻ hiếu kỳ. Có vẻ
như ông ta không tin ở mắt mình.
"Trời đất! Chuyện gì xảy ra vậy?" Ông ta hỏi, nhưng rồi hiểu ra ngaỵ
"Chúng đến phá nhà, phải vậy không? Mẹ mày... "
Ông ta ngừng lại khi thấy bóng mẹ tôi ở cuối phòng. Khuôn mặt bẩn thỉu
của ông ta đỏ lên vì ngượng. Ông ta giả lả:
"Bà khỏe không?"
Mẹ tôi đứng tựa người vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, dửng
dưng liếc nhìn ông ta đang đứng với vẻ ngượng ngập.
Ông ta gãi đầu gãi tai. "Chắc bà nghĩ là sẽ không bao giờ gặp lại tôi phải
không? Tôi cũng không biết nói sao. Tôi không đi được. Thực ra, nếu bà
biết được những bất hạnh đã xảy ra cho tôi sau khi tôi bỏ mấy người ra đi
thì chắc bà hả dạ lắm." Ông ta cười gượng. "Thật là một đêm khủng khiếp,
tôi suýt chết hai lần, nhưng cảm ơn trời đất cho tôi thoát nạn. Nhiều lúc tôi
ngạc nhiên tự hỏi không biết tại sao cái thứ khốn nạn như tôi lại được nhiều
may mắn như vậy. Tóm lại, hôm nay tôi đến đây là có lý dọ Tôi đến xin bà
cho tôi được trở lại. Có lẽ có một lúc nào đó, bà sẽ cần đến tôi."
Mẹ tôi vẫn lặng câm như điếc.
Giọng ông Lâm kéo dài ra đầy vẻ chán nản:
"Cũng có thể không."
"Đi ra!" Mẹ tôi nói, giọng bà bình tỉnh nhưng nét mặt chứa đầy oán ghét.
"Coi kìa." Ông Lâm nài nỉ. "Tôi biết bà đang giận, và chuyện đó cũng
không trách bà được, nhưng xin bà đừng xua đuổi tôi mà chưa nghe tôi kể
hết đầu đuôi. Suốt tháng qua tôi chết đi sống lại bao nhiêu lần. Tôi nghĩ là
tôi không còn chịu đựng được nữa. Xin bà tin tôi khi tôi nói là tôi đã học

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.