KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 106

CHƯƠNG

9

CHƯƠNG 4.3

Q

uay về gia đình Văn Kỳ.

Văn Kỳ nằm thượt trên chiếc giường trong phòng, nghe tiếng nhịp tim

của mình, trong đầu toàn là giọng nói của Hạ Thiên, nước mắt không
ngừng tuôn chảy bên khóe mắt, cổ họng chẳng thể nào phát ra tiếng được.

Nỗi sợ hãi thường ập tới vào lúc đêm khuya, Văn Kỳ hiện nay vô cùng

sợ hãi, cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, trong đầu hiện lên khuôn mặt của
rất nhiều người, đại đa số đều là những người đã qua đời, cô lại nhìn thời
gian trên di động.

Đột nhiên nhớ tới Vương Thành, cô liền nhắn tin cho anh “Vương

Thành, em sợ lắm, sợ rằng người tiếp theo phải chết chính là em.”

Bóng đêm tĩnh lặng thật đáng sợ, trong căn phòng với điều hòa lạnh lẽo,

Văn Kỳ vẫn chưa thôi sợ hãi, ôm chặt lấy chính mình. Thế nhưng, tại sao di
động của cô không hề rung? Phần cổ dường như bị ai đó siết chặt, cố định
vào một vị trí nào đó, trong người truyền ra nỗi đau đớn khó tả, còn cả đôi
mắt nào đó vẫn đang dõi theo cô từ góc khuất. Cô liếc ra ngoài cửa sổ, nỗi
hoảng loạn tràn ngập trong tim, đó chính là một đôi mắt mang màu đỏ
quạnh của máu.

“Á, cứu tôi với.” Văn Kỳ ra sức vùng vẫy, thét gào lớn tiếng “Tôi không

muốn chết, mau tới cứu tôi.”

Chẳng có bất cứ ai nghe thấy tiếng kêu cứu này, chẳng ai chịu giúp đỡ

cô, đôi mắt màu đỏ kia vẫn cứ nhìn cô chằm chằm, như thể quan sát con
mồi, còn để lộ ra hai răng sói dài sắc nhọn, cả khuôn mặt toàn là máu tươi,
với bộ lông màu trắng, để lộ ra nụ cười ghê rợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.