KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 120

Văn Kỳ khóc lóc nghẹn ngào nói “Mẹ, hãy nói cho con biết, con phải

làm sao đây?”

Chẳng bao lâu sau, Văn Kỳ đã bật khóc thành tiếng, vô cùng đau khổ.
“Con gái, đừng khóc nữa.” Phía sau truyền tới một giọng nói mạnh mẽ

mà tràn đầy sinh lực, giọng điệu mang theo chút bi thương “Đừng khóc
nữa, mẹ con vẫn đang ở trên trời dõi theo con. Bà ấy không hy vọng nhìn
thấy con như hiện nay đâu. Bao nhiêu năm nay, ta vẫn luôn nhớ đến bà ấy.
Cho nên, ta không ngừng kiếm tiền, sau đó cho con một cuộc sống hạnh
phúc, như vậy, ta mới không có lỗi với bà ấy được.”

Vẫn luôn nhớ đến?
Văn Kỳ trước kia có lẽ sẽ tin theo, còn Văn Kỳ hiện nay chẳng thể nào

tin được. Cô nhận ra người đàn ông trước mặt mình giả tạo và bẩn thỉu đến
độ nào, khiến cô cảm thấy buồn nôn, ghê tởm, cô nhìn người đàn ông này
bằng ánh mắt đầy phẫn nộ, giống như nhìn thấy được linh hồn dơ bẩn của
ông.

Văn Kỳ đột nhiên đẩy Văn Kiện ra rồi thét lên giận dữ “Cút đi! Ông

không xứng đáng đến thăm mẹ tôi! Ông là người đàn ông giả tạo.”

Văn Kiện giật mình trước hành động của Văn Kỳ, tỏ ra vô cùng nghi

hoặc.

“Ta biết, bao năm nay con vẫn luôn hận ta, thế nhưng ta chẳng thể thay

đổi được gì, ta cũng không cầu mong con sẽ tha thứ cho ta.”

“Hừm! Đừng cho rằng tôi không biết ông đã lén lút làm bao nhiêu

chuyện bỉ ổi, ông đã bao nuôi một cô gái có tên Hạ Thiên ở trung tâm tẩm
quất Kim Ngọc, ông có biết không? Cô ta chính là bạn học của tôi, không
lâu trước, cô ấy đã chết trên bãi cát sau trường học rồi. Một người cảnh sát
có tên Chu Thiên đã tới tìm ông đúng không? Đây chính là nỗi nhớ thương
mà ông vừa mới nhắc tới sao? Tôi hận ông.”

‘Bốp’, một cái tát mạnh khiến khuông mặt của Văn Kỳ nóng rực.
Văn Kỳ bật cười điên cuồng “Ông đánh đi, có bản lĩnh thì ông hãy giết

chết tôi ngay trước mộ của mẹ tôi! Nếu không, ông không phải là đàn ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.