KIẾP NẠN NGƯỜI SÓI - Trang 135

Điều kì lạ là, mỗi lần Văn Kỳ quay người lại, người ở đằng sau đó nhanh

chóng biến mất, chỉ còn lại làn gió nhẹ thoảng qua.

Mặt trời dần dần lên cao, Văn Kỳ cảm thấy hoảng hốt, bất an, cô không

biết nên đi về đâu.

Bước đi một hồi, Vương Thành đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, vẫn

với khuôn mặt buồn bã mọi khi, đôi phần tiểu tụy, đầu tóc rối bời, đây là
lần đầu tiên cô thấy Vương Thành như vậy.

Văn Kỳ suýt nữa không nhận ra anh, Vương Thành nhìn cô chăm chú, cả

con ngõ này chỉ có ba người.

Cảnh tượng lúc này khá ngần ngại, sắc mặt Văn Kỳ biến đổi liên tục,

mỗi lúc một thái độ, đầu mày cau lại, tỏ ra phẫn nộ.

“Cút đi! Chó ngoan không cản đường.” Văn Kỳ đột nhiên mở miệng

mắng người, ánh mắt tỏ ra cực kỳ chán ghét, hoàn toàn không thèm bận
tâm “Anh không nghe thấy hả, tôi bảo anh cút! Cút đi, sau này tránh xa tôi
ra!” Cô vừa khóc vừa mắng Vương Thành.

Vương Thành rơi vào hoảng loạn, anh chỉ có thể đứng trước mặt Văn

Kỳ, lo lắng lên tiếng “Văn Kỳ, rốt cuộc em làm sao thế? Hãy nói cho anh
biết, phải làm thế nào mới có thể giúp được em, hãy nói cho anh biết.”

“Anh chẳng thể giúp được tôi.” Văn Kỳ từ chối Vương Thành, cô đã hạ

quyết tâm, bên tai luôn vọng lại giọng nói từ chốn địa ngục của Hạ Thiên
“Yên tâm đi, tôi sẽ bắt cậu xuống địa ngục cùng tôi! Ha ha ha.”

“Anh không sợ, là bởi vì tội lỗi đó sao?” Vương Thành đã đoán được ra,

Văn Kỳ lại gào lên “Hãy tránh xa tôi ra, tôi không muốn anh bị thương.”

“Anh có biết không? Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể bị tử thần đoạt mất

tính mạng.”

Vương Thành đột nhiên ôm chặt lấy Văn Kỳ, hai tay dồn dức tóm chặt

lấy cô, dịu dàng lên tiếng “Lẽ nào em cho rằng anh sợ chết sao? Vì em, anh
có thể dâng hiến tính mạng này.”

Văn Kỳ và Vương Thành sau cùng lại làm hòa với nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.