“Đừng động đậy, cẩn thận cái mạng của cô, con nhãi ranh, ta đã đợi cô
rất lâu rồi, chúng ta hãy nói chuyện một lần xem sao.”
Cô đã đoán được người này chính là Chu Thiên, cô nhận ra mùi hương
trên người anh.
Trịnh Tiểu Quân giả bộ cực kỳ sợ hãi rồi nói “Tôi, tôi không có tiền, anh
hãy tha cho tôi, tôi rất nghèo.”
Cô quyết định trêu chọc Chu Thiên một trận, hơi thở của anh phì phò bên
tai cô, thân hình cường tráng cao to của anh tì sát sau lưng cô, nếu bây giờ
đèn sáng, anh nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng vì xấu hổ của cô.
Chu Thiên thì thầm bên tai cô “Hừm, ta không cần tiền, thứ ta muốn
cướp là tình cơ.” Anh còn cố tình đầy nhẹ Trịnh Tiểu Quân một cái, trái tim
cô lập tức loạn nhịp, nói cho cùng, cô vẫn luôn yêu thầm Chu Thiên.
Chu Thiên ghé sát phần lưng của Trịnh Tiểu Quân, gần như nghe ra được
nhịp tim loạn xạ của cô lúc này.
Lần thứ hai anh nghe được tiếng động như vậy, mùi hương trên cơ thể cô
khiến anh mê mẩn như thể nha phiến. Lần đầu tiên chính là lúc chờ đợi Văn
Kiện, cả người cô đổ sầm lên anh, còn lần này, vẫn trong không gian tối
sầm, liệu có xảy ra chuyện gì không?
Điều kỳ lạ chính là, Trịnh Tiểu Quân không hề phản kháng, cũng chẳng
làm chuyện gì khác.
“Anh… anh có thực sự yêu tôi không?” Trịnh Tiểu Quân âm thầm hỏi
mình trăm vạn lần trong lòng, tuy cô không nhìn được nét mặt của Chu
Thiên, thế nhưng cô có thể cảm nhận được sự nồng nhiệt ở anh. Trong căn
phòng tràn ngập ánh trăng bạc trắng, hoàn toàn không có chút dị thường
nào, tất cả chỉ là không khí lãng mạn khác lạ. Chẳng trách anh lại lựa chọn
đến ‘cướp đoạt’ cô vào buổi tối, cô bỗng quay người lại, Chu Thiên cũng
nhìn vào cô.
“Anh nói cho em biết, anh có cảm giác gì với em?” Nếu hỏi cô đã yêu
anh từ khi nào, vậy thì phải nói ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã xuất hiện
như một vị anh hùng cứu giúp cô giữa nguy nan.